của Kiều. Kiều nuụi y đi học. Nếu Thanh khụng đoỏn sai thỡ Kiều chờ vợ
mà vợ Kiều khụng những trẻ mà lại là con nhà giàu làm lụng rất khỏe và
đảm nữa. ễng bố vợ Kiều làm phú hội. Mẹ vợ Kiều cú một cửa hàng tấm ở
cổng huyện. Nhưng Kiều vẫn gửi tiền về cho bố mẹ. Thỏng thỏng Kiều giữ
lại cú tỏm đồng. Để đỡ vực nhà bỏo, nghĩa là thỏng thỡ giả tiền nhà, thỏng
thỡ tiền điện, thỏng thỡ giỳp Chấn vài đồng, nờn Kiều phải nhịn quà sỏng,
nhịn thuốc lỏ, khụng thỡ lội vào tiền gửi về quờ cho bố mẹ.
Hơn thỏng nay Thanh lại thấy Chấn ho. Sỏng sớm và chiều nào Chấn
cũng tập thở rồi ngồi như "nhập thiền" mà hớt hớt cỏi hộp thuốc vụi chữa
bệnh phổi. Chấn lại cũn đau dạ dày nữa. Nhiều bữa Chấn phải nhờ Kiều lấy
cơm về, đợi lỳc nào đỡ đau thỡ ăn, và vừa ăn vừa xoa xoa bụng. Quầng mắt
Chấn càng trũng xuống. Mắt mờ mờ, nhỡn lõu lại ứa nước. Sắc mặt Chấn
nhiều hụm Thanh trụng mà giật mỡnh. Tiếng Chấn núi cú buổi lào phào,
khản đặc lại. Nhưng hễ cú cỏc anh chị em nhà mỏy, thanh niờn học sinh,
dõn phố đến hỏi chuyện và nhờ cụng việc thỡ Chấn lại chuyện, lại giảng
giải, tươi tỉnh hẳn lờn và khụng bao giờ chối từ giỳp ai việc gỡ... Từ nhà
bỏo sang Xi măng, xuống Lạc Viờn, ra Sỏu Kho... Chấn cuốc bộ đều. Mưa
cũng như nắng. Cơm trưa cơm chiều hai bữa dồn một là thường.
Từ ngày dọn ra xúm nhà thờ, thuờ được hẳn hai gian nhà rộng thỡ
Thanh dạy cả mười bốn đứa học trũ làm một lớp, giờ giấc cũng đổi khỏc,
như cỏc trường tư. Chỳng nú cú đứa đó học lớp ba ngoài phố nhưng thi sơ
học yếu lược trượt, bố mẹ chỳng cậy người núi với Thanh kốm cho. Thằng
Nghĩa học lớp tư với bốn đứa nhỏ. Cũn thằng Cụn, cỏi Bưởi, thằng Định
học lớp năm. Thanh đó mua được cỏi bảng đen và hai bộ bàn ghế học trũ.
Cỏc bài đều ra trờn bảng. Giờ ỏm tả, tớnh đố, giờ tập đọc của lớp nào cũng
được thanh thả, dứt khoỏt.
Lớp học cú một buổi sỏng, từ bảy giờ đến mười một giờ. Tối thứ hai,
thứ tư, thứ sỏu, Thanh vẫn dạy cu Chỳ và thờm Hựng em Huệ Chi. Tiền
học, Thanh thu được hai mươi đồng một thỏng. Nguyờn hai đứa chỏu nhà