đỏm ỏnh sỏng ngõn hà ấy, bà thấy Đức Mẹ khụng những dắt tay Đức chỳa
Giờsu hài đồng mà cũn dắt tay cả bà, cả Ngơ, cả Thanh nữa...
***
Thấy mấy người vẫn cũn mặc tờrụpican và cú cả
những thanh niờn mặc quần lanh, ỏo dệt cụt tay, Chấn mủm mỉm cười:
- Thế này thỡ bộ đồ trắng của mỡnh cũng chỉ lạc điệu vừa thụi!
Tuy giời nắng nhưng vẫn rột buốt. Cú người đó mặc bađờxuy to xự lại
cũn quấn một khăn len kộo lờn đến tận mũi. Chấn cũng cú một bộ đồ rột
màu tớm than nhưng bẩn quỏ phải đưa hấp lại. Chấn chờ mói mà khụng
thấy Kiều về để mượn bộ đồ rột của Kiều. Cuối cựng Chấn đành mặc bộ đồ
trắng của Kiều đó cất kỹ dưới đỏy hũm và ủ hàng chục viờn long nóo lục
cục trong cỏc tỳi và trong ống quần. Diện giày đen, cà vạt đen, bộ đồ trắng
nguyờn nếp thơm tho, đến nhà hỏt Tõy thỡ cũng đứng đắn, trịnh trọng
chỏn.
Nhưng chẳng ai để ý đến bộ đồ trắng và sự đứng đắn, trịnh trọng của
Chấn cả! Cú chăng là mấy học sinh và mấy thầy giỏo, mấy cụng chức Sở
dõy thộp, lục lộ và mấy nhà buụn cú cửa hiệu nhỏ ở xúm thợ. Nhưng họ lại
để ý vỡ điểm khỏc. Những người này đó đến nhà bỏo hỏi chuyện Chấn và
Chấn đó đến nhà họ núi chuyện. Chấn đó đưa cho họ những cuốn sỏch,
những bản luật lệ, những tài liệu về lịch sử, kinh tế, xó hội, võn võn... mà
cú khi họ chỉ xem mấy đoạn hay nhờ Chấn trỡnh bày, giảng giải cho vài chi
tiết.
- Hụm nay cú cả anh Chấn đến dự.
- Buổi diễn thuyết này mà cú cả nhúm cỏc anh em lờn núi thỡ phải
biết!