Thanh khụng chỳt bận tõm đến tất cả những điều trờn đõy. Một sự cắn
rứt ghờ gớm đương hành tõm trớ Thanh. Thanh đương phải nghe Giỏng
Hương núi. Càng nghe, Thanh càng thấy rừ ràng phải chịu đựng một sự
gian dối đương dội bờn tai, rừ ràng phải xem một sự làm phự phộp cỏc thứ
kiểu chữ ở trước mặt. Điều làm Thanh bứt rứt, căm thự hơn hết là Thanh
thấy người ta kờu gọi sự ban ơn, tỡnh thương, và lấy những cảnh khốn
cựng của xó hội làm một cớ vui thỳ mà Thanh thấy chớnh là để giết bớt
những thời giờ ăn khụng ngồi rồi, để sún ra một ớt tiền đó vơ vột quỏ
nhiều; - một sự trỏi ngược đó quỏ trần truồng nhưng vẫn phải cố xuờ xoa
của cỏi chế độ thối nỏt này!...
Những ngày Thanh đeo đẳng dạy hai thằng chỏu nhà Đức Sinh, Thanh
cũng đó khổ sở vụ cựng rồi! Nhưng giới hạn của sự chịu đựng chỉ khuụn
vào trong một khu nhà, một gia đỡnh với một số người. Nhưng giờ đõy,
Thanh phải ở giữa một xó hội với những con người tiờu biểu của nú, và ở
một cỏi nơi được xếp vào hàng đầu của sự sang trọng quyền quý văn minh
là cỏi Nhà hỏt Tõy nọ. Cỏi tội là bị đầy vào một khụng khớ lạc loài đối với
Thanh đó thật là nặng nề mà Thanh lại cũn chịu thờm một hỡnh phạt nữa là
chứng kiến giữa ban ngày một tấn kịch cực kỳ long trọng, choỏng lộn của
sự lừa bịp!
Nhưng rồi bài núi của Giỏng Hương cũng hết.
Tiếng vỗ tay hoan hụ đợt này chưa dứt đó tiếp đợt khỏc. Phớa bờn này
người vỗ muốn ngừng thỡ phớa bờn kia đỏm thanh niờn lại rộ lờn. Rồi đỏm
khỏc, lại đỏm khỏc. Hai người con gỏi cầm hoa tặng cứ phải chớp mắt luụn
vỡ những luồng điện mỏy chụp ảnh lúa lờn. Giỏng Hương hai tay ụm hoa,
chốc chốc lại phải cỳi đầu chào. Cho đến khi ngồi vào chỗ cũ, Huệ Chi,
Bớch Nga một bờn, Tụn Thất Bằng và mấy nghị viờn thành phố một bờn,
Giỏng Hương vẫn cũn phải đứng lờn chào lần nữa vỡ những tiếng hoan hụ
như gào, tiếng vỗ tay như xộ của những đỏm thanh niờn.