thư cú những người như người Chõu Trớ phải quột lỏ đa đốt lửa học khuya,
như người Thừa Cung vừa chăn lợn vừa lắng nghe thầy đồ giảng sỏch trong
nhà, hay đó cú những người phải bắt đom đúm cho vào vỏ trứng để làm
đốn, đi chăn trõu lấy mo nang và đất sột phơi khụ làm sỏch bỳt... Bao nhiờu
gương khổ học! Bao nhiờu kẻ nờn người... Bao nhiờu sự nghiệp hiển
vinh!... Vậy thỡ Thanh khụng được đi học ngày hai buổi ở những lớp
Thành chung nữa, Thanh sẽ cố xin làm học viờn dự thớnh vào những giờ
cú những giỏo sư như Tụn Thất Bằng dạy. Cựng quỏ, Thanh cứ chầu ở
ngoài cửa mà nghe và ghi chộp. Ngày đi học, trưa, tối thứ năm, chủ nhật
Thanh đi bỏn mớa, bỏn bỏnh, bỏn gỡ cũng được, miễn là vẫn được đi học...
... Tiếng vỗ tay hoan hụ Tụn Thất Bằng đó dứt. Thanh càng ờ ẩm, khổ
sở khi phải nghe tiếp đến Giỏng Hương.
Giỏng Hương núi cũng khụng cần đến bản chớnh. Khỏc hẳn Tụn Thất
Bằng, Giỏng Hương khụng vung tay, khụng dằn chộm khụng khớ, khụng
chiếu mắt nhỡn vào mắt ai cả. Giỏng Hương cười. Một nụ cười chỉ hơi
nhếch đụi mụi, chỉ lấp lỏnh nhẹ trong con mắt và khộp ngay lại, khiến vẻ
mặt của Giỏng Hương, nhất là đụi mắt nhỡn càng kiờu kỳ thỏch thức.
Người ta khụng thấy Giỏng Hương cài chếch ở một bờn mỏi túc cỏi nhỏnh
hoa lỏ nạm toàn kim cương như mọi khi nữa. Giờ những làn túc uốn cú vẻ
bỏ mặc cho hơi trễ tràng, tuy thế những vũng túc cồn lờn ở gỏy và bờn cổ
Giỏng Hương vẫn để lộ sắc trắng ngần muốt ấm vụ cựng của da thịt. Người
ta cũng khụng thấy cả cỏi nhỏnh hoa lỏ cũng nạm bằng kim cương úng ỏnh
ở trước ức và phớa trờn vũm ngực của Giỏng Hương mà Giỏng Hương
thường cài ở cỳc ỏo thay cho đồ trang sức đeo ở cổ là chuỗi hột ngọc và
dõy chuyền vàng. Thấy như thế nờn người ta càng chỳ ý đến mẩu băng
tang cài ở mộp ỏo của Giỏng Hương cũng như bấy lõu nay người ta phải
chỳ ý đến cỏi vẻ buồn mà Giỏng Hương càng ra vẻ kiờu kỳ thỏch thức hay
lạnh lựng khinh bạc bao nhiờu thỡ lại càng khụng giấu nổi.