NGUYÊN HỒNG TOÀN TẬP 4 - Trang 888

Tạng, Tôn Ngộ Không cứ phải đi bộ. Thậm chí đến những trường giang,
mênh mông sóng dữ, đầy yêu ma, mặc dù có thất thập nhị huyền công, bảy
mươi hai phép thần thông biến hóa, Tôn Ngộ Không muốn cõng, muốn dìu
Đường Tam Tạng bay qua cũng không được. Cả từng quả núi Tôn Ngộ
Không di chuyển cũng chỉ nhẹ như không, cây thiết bổng của Tôn Ngộ
Không nặng hàng bảy ngàn tám trăm cân, Tôn Ngộ Không cầm thấy chỉ
nhẹ như chiếc lông, vậy mà khi cõng Đường Tam Tạng trên lưng, nghĩa là
mang một thứ xương thịt của loài người trên mình, thì Tôn Ngộ Không
thấy nặng vô cùng, không tài nào dìu nó cùng mình cất bay lên khỏi mặt
đất được, càng cố càng trĩu xuống, càng hoàn toàn bất lực.

Sao lại như thế?

Còn sự đau khổ bực giận của Tôn Ngộ Không da diết tôi nữa là mỗi

khi Đường Tam Tạng thấy Tôn Ngộ Không cưỡng lời mình suy nghĩ và
định làm những điều gì mà Đường Tam Tạng không cho phép, Đường Tam
Tạng chỉ niệm chú một câu tức thì cái mão kim cô chụp trên đầu Tôn Ngộ
Không liền thắt lại, khiến Tôn Ngộ Không nhức nhối hết thần kinh, không
sao chịu nổi, liền phải ngoan ngoãn vâng nhời.

***

Bốn mươi nhăm năm qua...Bốn mươi nhăm tuổi, tôi vẫn thấy tôi là

một đứa trẻ và không gian tôi đương sống vẫn đương là của một mùa
xuân... Trong mùa xuân của chế độ xã hội chủ nghĩa này, tôi đã từng thấy
có những con người, những tâm hồn, những tư tưởng, giữa sự ruồng bỏ xô
đuổi của cuộc đời, đã bỏ trốn và tự lóc xương lóc thịt mình ra đổi lấy một
sự sống khác với một xương thịt và tinh thần khác. Sức sống của những con
người, những tâm hồn, những tư tưởng kia đã tươi trẻ, khỏe mạnh khác
thường. Trong số những con người, những tâm hồn, những tư tưởng ấy, tôi
thấy có không ít của những văn nghệ sĩ. Những văn nghệ sĩ này đã được
Cách mạng đắp thịt, dựng xương, thổi linh hồn mới vào cho, rồi lên đường

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.