NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 134

lỗi, tôi có việc gấp phải đi ngay", sau đó lập tức thoát khỏi cuộc vui này,
thậm chí mới nghĩ đến đây cô đã muốn đứng dậy đi luôn.

Uông Đàn thấy Mạnh Tân Duy ngồi đây, lịch sự đi sang bàn khác, bỏ

mặc sự sống chết của cô.

Bước ra khỏi phòng bao, cô bước tới cuối hành lang, ở đó có đặt một

chậu cây cảnh, trên cánh có nụ hoa còn vừa chớm nở. Cô đi tới, nhìn một
lượt xung quanh, xác định không có ai, mới nhanh tay ngắt nụ hoa xuống,
sau đó vờ thản nhiên đi tiếp về phía bên kia hành lang. Rõ ràng không phải
là vật giá trị, nhưng cảm giác lén lút khi ăn trộm vẫn giống nhau. Nó dường
như y hệt hồi cô còn học năm thứ hai trung học, một lần tâm trạng buồn
bực, cô bỏ chạy đến một cửa hàng lưu niệm, lén trộm một cái cặp tóc nhỏ,
cuối cùng vì áy náy, cô đã mua nguyên một vỉ mười cái.

Cô ngồi ở một vị trí khuất trên cầu thang bộ không có người đi lại, tháo

đôi giày ra, rồi tùy tiện duỗi chân. Trên tay cô vẫn cầm bông hoa, không
một chút nể nang, cô ngắt từng cánh hoa xuống, miệng lẩm bẩm đếm. " Đi,
ở lại, đi, ở lại...."

Khi cô tàn phá xong toàn bộ những cánh hoa, ngẩng đầu lên, thuận tiện

đánh giá một lượt từ đầu đến chân người đứng trước mặt cô - Giang Tang
Du.

Giang Tang Du liếc nhìn đôi giày vứt cách đó không xa, rất tốt bụng nhặt

đôi giày đặt xuống trước mặt cô.

Cô nhếch miệng cười, cô chẳng cần Giang Tang Du làm những việc này,

muốn ra vẻ tốt bụng còn có đầy chỗ, cô ta ở chỗ này tỏ cái kiểu dịu dàng
cho ai xem chứ?

- Dạo này thế nào?

Giang Tang Du khẽ cắn môi, cố nặn một câu xã giao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.