NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 254

từ chức. Bạch Văn thôi việc về nhà, hàng xóm trong thôn giới thiệu cho bà
một công việc đan lưới, ngày ngày bà đan lưới, cuối ngày sẽ có người đến
lấy đi.

Bà Bạch Văn từng kể lại, ngày bé cô rất đáng yêu. Cô luôn nằm ngoan

ngoãn trên giường, bà chỉ cần vỗ nhẹ vài cái là cô đã ngủ ngoan, nhưng nếu
bà không về, cô sẽ khóc mãi. Bạch Văn chẳng còn cách nào khác hơn là về
ôm cô ngủ, mỗi lần như vậy cô sẽ cười thật tươi. Bà chỉ có thể đợi cô ngủ
say mới tiếp tục đi đan lưới.

Cô vẫn còn nhớ như in, lần đầu tiên cô cầm 2 đồng đi mua đồ hồi cô học

trung học năm thứ nhất. Thời điểm hiện tại tờ hai đồng còn rất hiếm gặp,
nhưng khi cô còn học tiểu học, cô sẽ tiết kiệm từng đồng, từng đồng này,
cất vào một chỗ, sau đó sẽ cùng một cô bạn cùng thôn chạy ra cửa hàng tạp
hóa mua một túi ô mai, mỗi túi chỉ có năm viên, nhưng mỗi khi ăn cô đều
thấy cực kỳ sung sướng.

Cô chơi khá thân với cô bạn ấy, thường cùng nhau đi hái dâu, sau đó đổ

dâu vào một bát nhỏ, dùng đũa đảo thật kỹ, làm thành một món đồ uống
ngon lành. Buồn cười nhất có lần, cô đảo dâu chung với lá cây kim ngân,
tạo thành một loại đồ uống có mùi vị cực lạ, vừa cay cay, vừa đăng đắng,
thật ra món đó rất khó uống , nhưng ngày đó cô còn uống rất hăng. Bởi vì
ham chơi, cô còn quên cả ăn cơm, đợi đến khi Bạch Văn đến tận nơi gọi cô
về, bọn cô mới nhớ ra mình còn chưa ăn cơm, thật ra cô đã uống no nước từ
lâu.

Những chuyện đó đã trở thành những ký ức xa xôi trong tâm trí cô, cũng

như việc tiết kiệm tiền, đã dần dần biến mất, cô ngày càng bị dung nhập với
tốc độ phát triển nhanh đến điên dồ của thành thị, ngày càng trở nên thỏa
hiệp với cái thành phố này.

Nhưng có lẽ vì vậy, tâm trí cô càng khắc sâu, những điều không bao giờ

còn có thể tìm lại một lần nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.