NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 255

Cô không biết chuyện của cô có gì để cho Giang Bác Nghi cảm thấy

hứng thú đến thế, nhưng ông vẫn chỉ chăm chú lắng nghe, không hề ngắt lời
mạch truyện của cô, thỉnh thoảng ông khẽ mỉm cười.

Đến khi khát khô cả miệng, tiện tay cô bổ quả táo thành từng miếng nhỏ,

không hỏi mà đút thảng một miếng vào miệng ông. Chính cô cũng ăn vài
miếng, cho vào miệng cô mới nhớ ra bà Lý Tình đã gọt quả táo rất cẩn thận,
mà cô ăn cũng rất chậm nhé, như vậy rất công bằng, cô lại thấy hay.

Lúc Giang Tang Du đưa bà Lý Tình quay lại, vẫn thấy ông Giang Bác

Nghi đang nói chuyện rất vui vẻ với Bạch Nặc Ngôn.

Giang Tang Du thấy hơi yên lòng, cô biết Bạch Nặc Ngôn chỉ là người ác

khẩu, chứ không phải là kiểu người vô tình như cô nói. Dù sao, Bạch Nặc
Ngôn trước kia đã phải sống rất cực khổ, có lẽ cô ấy cần phải xả hết những
ấm ức trong lòng, nên mới bộc phát như vậy.

Cô khẽ thở dài, chính cô cũng ngạc nhiên, cô vừa tự vạch trần những suy

nghĩ của Bạch Nặc Ngôn.

Thế nhưng cô cười khổ, chả trách Bạch Nặc Ngôn không thích cô, cả đời

này Bạch Nặc Ngôn cũng sẽ chẳng muốn hiểu một người như cô đâu, bởi vì
cô ấy rất ghét bị nhìn thấu.

- Cha, con về rồi.

Giang Tang Du tươi cười bước vào.

Bạch Nặc Ngôn thấy hai mẹ con quay về, trong lòng thầm thở phào nhẹ

nhóm, cô không hề tình nguyện ngồi đây chờ đợi với Giang Bác Nghi.

Đáng lẽ cô phải thân mật thăm hỏi người cha nghĩa nặng tình thâm này,

nhưng tình cảm trong lòng cô đối với ông rất mờ nhạt, một thứ tình thân
thật mơ hồ, ngoại trừ đối với bà Bạch Văn, tình cảm của cô đối với mọi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.