NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 395

- Vậy cô nói gì?

- Đi hẹn hò với nhân tình chứ sao.

Bạch Nặc Ngôn nặng nề đặt cái bát lên bàn, một ít cháo bị văng ra.

Cô hung hăng lườm Uông Đàn, Uông Đàn đành khoát tay.

- Tôi nói là tôi cũng không rõ, cô đừng hành động như vậy mà, dọa tôi

đau tim mất.

- Đấy chính là mục đích của tôi.

Cô lại gây gổ với Uông Đàn vài câu, thay quần áo rồi bước ra cửa.

Ra khỏi Khinh Vân, cô mới vô cùng bi tráng phát hiện ra một sự thật, bản

thân cô, sau nhiều năm qua đi, người bạn duy nhất còn ở lại bên cạnh cô chỉ
còn có mỗi Mạnh Tân Duy, đây là một sự thật đau đớn.

Lúc đi trên đường, những kỷ niệm về những tình bạn xưa cũ đã trôi qua

rất nhiều năm lại trào về trong tâm trí cô.

Hồi còn học tiểu học, cô chơi rất thân với một bạn gái, cô bé ấy sau này

nhặt được 200 đồng (hồi ấy bạn Bạch mỗi sáng chỉ được mẹ cho 2 đồng
tiền quà), cô ấy còn chia cho cô 5 đồng, cô không dám nhận, nên cô ấy rủ
cô hàng ngày cùng mua quà vặt, vậy nên cô rất thích cô bạn học ấy. Đương
nhiên còn vì nhiều nguyên nhân khác nữa, ví dụ như cô sẽ chờ cô bạn ấy
cùng đi học, cô thấy bản thân đã bỏ ra rất nhiều tình cảm, thế nhưng cô bạn
kia lúc nào cũng lơ ngơ không để ý.

Lên đến sơ trung, cô vẫn chơi với cô bạn học đó, bời vì họ được phân vào

cùng một ban, quan hệ của hai người càng trở nên thân thiết. Nhưng cảm
giác không thích của cô xuất hiện vì ba nguyên nhân: Thứ nhất, các bạn
cùng phòng đều ghét cô chơi cùng cô bạn đó. Hai là, cô bạn học đó chơi rất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.