NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 667

Bạch Nặc Ngôn không nghe rõ Giang Tang Du nói gì thêm, có thể căn

bản cô ấy chẳng nói gì. Bạch Nặc Ngôn cũng không biết mình có thể nghẹn
lại mà nở nốt một nụ cười nữa hay không, cô chỉ biết cô đang thất bại thảm
hại trước quân địch, cô chỉ còn cách bỏ chạy trối chết.

Không chiến mà bại.

Đó chính là cảm giác của cô lúc này.

Cô còn có thể làm gì ? Cô nên làm gì tiếp theo?

Cô lao ra khỏi biệt thự Giang gia.

Nơi này không thuộc về cô, cô cũng không thuộc về nơi đây.

Vì cái gì, mà cô nhất định phải ở đây tự giày vò bản thân.

Cô hận chính bản thân, đúng là cô chẳng có khả năng, nên không thể đưa

ra giải pháp tốt nhất để giải quyết vấn đề trước mắt này, cô chính là loại
người ngu ngốc như thế.

Bước chân của cô mỗi lúc một nhanh hơn, ngực cô thở dốc phập phồng.

Cô không nhận ra, cô đã khóc từ bao giờ.

Cho đến khi một chiếc xe cách cô không xa phanh gấp lại, cô đứng

nguyen tại chỗ, hai tay che kín mắt.

Sau đó, cô ngồi sụp xuống, đầu gục xuống đầu gối.

Cô đang khóc, nhưng không khóc thành tiếng.

Trình Nghi Triết ngồi trong xe do dự mất vài giây, sau đó anh đi xuống,

nâng đầu cô lên, anh nhìn thấy một khuôn mặt giàn dụa nước mắt đến mức
không thể tưởng tượng được.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.