NGUYỆN ƯỚC TRỌN ĐỜI - Trang 880

Con đường đó rất rất dài, cô bé không nhấc nổi chân nữa, nên Bạch NẶc

Ngôn phải cõng cô trên lưng. Lúc đó, cô bé nghĩ, mẹ chắc chắn rất yêu cô
bé, nếu không đã mệt như vậy sao mẹ còn cõng cô trên lưng chứ. Trước mặt
là một sườn núi rất cao, Trình Tiểu Kiều nhìn sang, chợt thấy hoảng hốt,
thật sự rất cao, lại còn toàn là bậc thang dốc, không biết phải đi bao lâu mới
đến.

Nhưng Bạch Nặc Ngôn vẫn cõng cô bé, từng bước từng bước leo lên

từng bậc thang. Lưng áo mẹ đã ướt đẫm, khiến Trình Tiểu Kiều rất muốn
khóc.

Khi lên đến đỉnh núi, Bạch Nặc Ngôn dừng lại, nói dừng lại một chút, mồ

hôi toát ra nhiều, gặp không khí lạnh, rất dễ bị cảm.

Mặt chời vẫn tỏa nắng chói chang.

Trình Tiểu Kiều không tình nguyện đi tiếp, cô bé cảm thấy sắp chết mất,

miệng đã đã khát khô lắm rồi, cảm thấy chỉ cần thêm một giây nữa thôi là
có thể chết ngay tại chỗ. Hai mẹ con đi thêm một đoạn nữa, cuối cùng cũng
đến một cửa hàng. Bạch Nặc Ngôn mua hai hộp kem, cửa hàng này quá
nhỏ, đến nước cũng chẳng có, nghe nói vì trẻ con ở đây cũng không bao giờ
mua nước. Bạch Nặc Ngôn đưa cho Trình Tiểu Kiều một hộp kem, rồi nhìn
cô bé cuống lên ăn, mẹ chỉ cười cười.

Thế nhưng Trình Tiểu Kiều nhận ra, mẹ chỉ nhìn cô bé ăn, dù mẹ cũng rất

khát, nhưng chẳng ăn chút nào. Sau khi cô bé ăn xong, Bạch Nặc Ngôn mới
nói:

- Nhất định con phải nhớ thật kỹ cảm giác này.

Từ đó về sau, Trình Tiểu Kiều luôn ghi nhớ cảm giác đó, cảm giác sắp

chết khát lại được ăn một que kem.

Có một năm hạn hán kéo dài, có người còn bị chết khát trên đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.