NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 162

“Tôi nghe nói thế.”
Mẹ cô vùi đầu vào lòng bàn tay: “Tôi cũng không biết con bé bất mãn

về chuyện gì. Nó không phải là đứa có thể bỏ nhà ra đi hay kết bạn xấu
đằng sau lưng chúng tôi. Con bé không thể làm chuyện đó.”

“Bọn trẻ thường không để cho cha mẹ biết chúng nghĩ gì.”
“Tất cả hàng xóm đều nói Yoko nhà tôi là đứa vừa lễ phép lại vừa

thông minh. Nhìn lại, có lẽ tôi nên sớm nhìn ra điểm bất thường này của
con bé.”

“Vâng, bọn trẻ thường hành xử như cách của cô bé. Thằng nhóc nhà

tôi quả thật khiến tôi đau đầu.”

“Có lẽ vậy… Con bé lúc nào cũng tỏ ra ngoan ngoãn, chúng tôi chỉ

thấy được bề ngoài mà không biết trong lòng nó nghĩ gì. Rồi lũ trẻ sẽ sử
dụng sự tin tưởng của người lớn dành cho chúng…”

Không, mẹ ơi, không phải thế…
Cô muốn khóc, nhưng những giọt nước mắt đã không còn có thể rơi

ra.

Không phải thế!
Cô muốn thét lên, nhưng miệng cô không thể nói nên lời, trong một

khoảng khắc im lặng, những ảo ảnh kia đột nhiên biến mất.

Xung quanh cô đầy nước mưa, một nửa gương mặt cô đang vùi trong

bùn đất. Có lẽ không ai có thể tưởng tượng được hoàn cảnh của cô lúc này,
nếu không, sao họ lại vội vàng kết luận như thế. Bị bỏ rơi ở thế giới xa lạ
này, đói khổ, bị thương đến độ đứng lên cũng không nổi, và hơn hết là cái
nỗi nhớ nhà này. Nhưng thật ra, cô đã nhìn thấy cái gọi là quan hệ giữa
người với người ở nơi ấy nó ra sao.

Mình muốn về đâu?
Nơi đó, chẳng có ai chờ đợi cô, chẳng có ai hiểu cô, thế gì khác gì việc

bị lừa gạt, phản bội ở đây.

Cuối cùng mình cũng hiểu ra.
Nhưng cô vẫn muốn về nhà, tự dưng cô cảm thấy việc ấy thật buồn

cười, khiến cô chỉ muốn cười thật to, nhưng giữa cơn mưa lạnh này, cô đã

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.