NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 167

nó đã rơi từ trán mình xuống khi cô bước xuống giường. Cô đặt chiếc khăn
lại lên trán, cảm giác thật là dễ chịu. Cô trùm chăn lại, tay nắm viên minh
châu rồi nhắm mắt lại, thở thật sâu, bất chợt cảm thấy cuối cùng cũng giữ
được cái mạng nhỏ của mình.

“Cô tỉnh rồi à?”
Yoko vội vàng ngồi dậy, nhìn nơi phát ra âm thanh ấy, cô thấy con

chuột màu xám nâu đang đứng đó. Cửa phòng vừa được mở ra và nó đang
bước vào phòng, một tay cầm khay thức ăn, tay kia cầm một xô nước. Cảm
giác phòng bị lập tức trỗi dậy trong lòng cô, nó sống như một con người,
nói chuyện như một con người, cô không thể vì cái bộ dáng trông như con
chuột kia mà tin tưởng nó. Con chuột không hề chú ý đến ánh mắt của cô,
lững thững đi đến, đặt cái khay lên bàn và xô nước xuống chân giường.

“Cô còn sốt không?”
Đôi tay của nó vươn ra, Yoko lập tức rụt người lại né tránh. Con chuột

rung rinh chòm râu rồi lấy chiếc khăn đang chườm trên trán cô để xuống kế
bên. Tuy đã thấy Yoko đã ôm chặt thanh kiếm trước ngực nhưng nó cũng
không nói gì. Sau khi thả chiếc khăn vào trong thùng nước, nó mới quay lại
nhìn cô.

“Cô đỡ hơn chưa? Có đói không?”
Yoko lắc đầu. Con chuột lại khẽ đung đưa chòm râu, cầm lấy chén trà

trên bàn.

“Đây là thuốc, cô tự mình uống được không?”
Cô lại lắc đầu, cô không thể coi thường bất cứ chuyện gì, chỉ cần một

phút lơi lỏng cảnh giác thì cái mạng nhỏ của cô sẽ mất ngay. Con chuột suy
nghĩ một lát rồi đưa chén trà lên miệng, nếm một chút cho cô thấy.

“Đây chỉ là một chén thuốc bình thường thôi. Hơi đắng một chút

nhưng tốt lắm.”

Nói rồi nó đưa thuốc đến miệng cô nhưng cô vẫn từ chối.
Nó gãi gãi cái tai và bộ lông của mình rồi nói: “Thật là… Thế cô

muốn ăn gì? Không ăn uống gì thì làm sao hồi phục? Trà? Sữa dê hay là
một chút cháo loãng nhé?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.