NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 168

Yoko không trả lời. Con chuột thở dài, cố gắng nghĩ xem nên làm gì

tiếp theo.

“Cô đã hôn mê ba ngày nay, nếu tôi muốn làm gì với cô thì đã làm

xong lâu rồi.” Rồi nó khịt mũi về phía thanh kiếm trước ngực Yoko, tiếp
lời: “Cô đang giấu thanh kiếm ở đó phải không? Chẳng lẽ cô không tin
tưởng tôi đến mức ấy ư?”

Cô nhìn vào đôi mắt đen lay láy nhỏ bé của nó, lấy thanh kiếm ra rồi

đặt lên gối.

“Ừ.”
Con chuột hài lòng nhìn cô, nói rồi nó liền đưa tay ra lại, lần này thì

Yoko không né tránh. Nó dùng đôi tay nhỏ bé của mình sờ sờ trán cô.

“Còn hơi sốt một chút nhưng cũng đỡ nhiều rồi, cứ nghỉ ngơi thêm

một lát nữa đã. Cô có muốn gì không?”

Yoko do dự hồi đáp: “Nước…”
Con chuột lắc lư lỗ tai: “Nước ư? Tốt quá, cuối cùng cô cũng chịu nói

rồi. Chờ chút, tôi đi lấy ngay! Nếu muốn xuống giường thì cứ khoác cái
chăn ấy.”

Không chờ cô trả lời, nó đã rời khỏi phòng, lông tai của nó hơi ngắn,

còn cái đuôi thì đung đưa. Chỉ một lúc sau, nó đã trở lại, đem theo bình trà,
chén trà cùng một cái bát nhỏ. Dòng nước ấm thật dễ chịu, cô uống một hơi
rồi lại xin thêm một chén trà nữa, thoáng chốc đã hết mấy chén. Khi cô
uống nước từ cái bát, dòng nước từ cái bát đổ xuống cổ cô lại nồng nặc mùi
rượu.

“Đây là cái gì?”
“Rượu đào nấu đường, cô uống được không?”
Cô gật đầu rồi hồi đáp: “Cám ơn…”
Mấy sợi râu của của nó vươn lên, lông hơi dựng lên một chút, gương

mặt nó căng phồng, đôi mắt nở một nụ cười, tỏ vẻ hài lòng.

“Tên tôi là Nhạc Tuấn, còn cô?”
Lúc đầu cô cũng hơi do dự một chút nhưng cũng trả lời đơn giản:

“Yoko.”

“Yoko? Viết như thế nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.