NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 170

“Hả?”
“Nhìn ta xem, cử động cũng không xong. Nếu rời khỏi đây trước khi

có thể cầm chặt kiếm trên tay, ta chắc chắn sẽ trở thành mồi ngon cho yêu
quái.”

Chưa kể vết thương trên tay phải của cô rất nặng, nắm viên minh châu

cả ngày nay cũng chưa thể cầm nổi kiếm lên.

“Sớm muộn gì hắn cũng phát hiện ra ngươi là hải khách thôi, ngươi

nghĩ mọi chuyện dễ dàng thế à? Không chừng quan binh đang trên đường
đến đây đấy.”

“Tới lúc đó tính, với thanh kiếm này, bốn năm tên cũng chẳng làm gì

được ta. Còn về Nhạc Tuấn, tự ta sẽ có biện pháp.”

Ở đây chẳng có ai đứng về phía mình.
Nhưng lần này, cô thật sự cần sự giúp đỡ cho đến khi cô có thể cầm

thanh bảo kiếm lên, cho đến khi sức lực của cô trở lại. Cho đến lúc đó, cô
phải nghỉ ngơi trên chiếc giường này, uống thuốc, ăn cơm và hồi phục thật
tốt. Cô cũng không biết liệu Nhạc Tuấn có thật sự tốt với cô không, nhưng
ít ra cậu ấy đã cho cô những thứ cô cần. Cho đến khi xác định được mục
đích thật sự của đối phương, cô phải tận dụng thật tốt cơ hội này.

“Coi chừng trong cơm có độc đấy. Ngươi có chắc bát thuốc ấy thật sự

là thuốc không?”

“Ta sẽ cẩn thận.”
“Ngươi có vẻ khôn ra một chút rồi đấy.”
Con khỉ tiếp tục vạch trần những nghi ngờ và sợ hãi trong lòng cô.

Mỗi khi trả lời nó, cô lại cảm giác như đang tự thuyết phục mình.

“Nếu cậu ấy thật sự có ý đồ với ta thì đã thừa dịp ta hôn mê mà thực

hiện xong lâu rồi, mà không bỏ độc vào cơm thì cậu ấy cũng có nhiều cơ
hội để giết ta.”

“Có khi hắn đang chờ viện quân?”
“Vậy thì ta phải hồi phục thật tốt để đến lúc đó còn đương đầu được.”
“Trong lúc này, hắn sẽ cố gắng lấy lòng ngươi, rồi sau đó sẽ quay lưng

phản bội ngươi.”

“Vậy thì từ giờ cho đến đó ta sẽ phối hợp với hắn, tỏ ra tin tưởng hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.