NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 171

Con khỉ cười khanh khách: “Nhìn xem, ngươi tự dưng thông minh hẳn

ra.”

“Ta đã nhìn ra một số chuyện.”
Như cô không có bạn bè, không có một nơi để đến, không có nhà để

về cũng như cô thật đơn độc, nhưng dù sao đi chăng nữa, cô cũng phải sống
còn, dù là một cuộc sống không bè bạn, không nhà cửa. Cho dù tất cả mọi
người trên thế giới này đều muốn cô chết đi thì cô cũng sẽ sống, cho dù
không ai muốn cô trở về thì cô cũng sẽ trở về. Cô sẽ không bỏ cuộc, không
bao giờ bỏ cuộc. Cô sẽ tìm Cảnh Kỳ và trở về nhà. Cảnh Kỳ là địch hay
bạn thì cũng chẳng sao, nếu anh ta có đe dọa cô thì cô cũng sẽ bắt anh ta
phải đưa cô về nhà.

“Về nhà rồi ngươi định làm sao?”
“Đến lúc đó tính sau.”
“Sao không chết đi cho xong?”
“Dù không ai yêu thương ta thì ta cũng nhất định sẽ yêu thương bản

thân mình.”

“Con chuột kia sẽ phản bội ngươi.”
Yoko quay đầu lại nhìn con khỉ: “Nếu ta không tin tưởng Nhạc Tuấn

thì cậu ấy cũng sẽ không thể phản bội ta.”

Lẽ ra cô nên nhìn ra chuyện này sớm một chút. Cô là một hải khách,

cô bị săn đuổi, hải khách không thể tin tưởng ai cũng như không có một nơi
trú ẩn an toàn. Nếu sớm biết như thế, cô đã không bị Đạt Tỷ và Matsuyama
lừa gạt, cô đã dễ dàng tin người và bị phản bội. Để sống còn, cô sẽ dùng bộ
mặt dối trá của mình để lợi dụng người khác.

Lợi dụng người có thể lợi dụng. Như thế có gì không đúng, Đạt Tỷ và

Matsuyama đã lợi dụng cô để trục lợi cho bản thân. Vậy giờ cô chỉ lợi dụng
Nhạc Tuấn một chút để chữa chạy thương thế thì có gì không tốt?

“Ngươi biết không, ngươi bắt đầu giống như bọn chúng.”
“Ta chỉ làm những việc cần làm” Yoko lầm bầm, nói rồi liền vẫy vẫy

tay, ra hiệu đuổi nó đi. “Ta mệt rồi, đi giùm đi!”

Con khỉ tỏ vẻ khổ sở nhìn cô. Nó quay lưng lại, đi về phía tấm đệm rồi

biến mất. Nhìn nó, Yoko cười khẩy. Đó là những nỗi băn khoăn lo lắng mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.