NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 195

“Thật ra, tôi được đi học trường quận là do mẹ tôi đã nài nỉ rất nhiều

lần, cuối cùng họ cũng chịu nhận tôi. Nếu học tốt, tôi có thể được nhận vào
trường đại học và trở thành quan địa phương, bởi vì tôi chỉ là một bán nhân
nên không được chia đất, nhưng không có đất cũng không sao, tôi có cách
khác để lo cho cuộc sống của mình. Nhưng cuối cùng họ lại không thu
nhận bán thú vào đại học.”

“Vậy ư…”
“Để trả học phí trường quận, mẹ tôi đã phải bán cả phần đất của bà.”
“Vậy giờ thì bà làm gì?”
“Giờ mẹ đi cày thuê cho các hợp tác xã ở quanh vùng.”
“Hợp tác xã?”
“Hợp tác xã là đất công, sau khi được chính quyền cho phép, mảnh đất

mới được quy hoạch sẽ trở thành hợp tác xã. Nhưng cũng chỉ mẹ tôi được
thuê thôi, họ không thuê bán thú vì thuế cao quá.”

Yoko nghiêng đầu, cô không hiểu lắm.
“Nhưng tại sao?”
“Cũng có bán thú trông giống như bò hoặc gấu, họ khỏe mạnh hơn

người bình thường. Nhưng thật ra chỉ là do bệ hạ không thích bán thú thôi.”

“Ừ, quả là quá đáng thật.”
“Bệ hạ cũng không ghét bán thú chúng tôi như hải khách, ít ra chúng

tôi cũng không bị đưa đi chém đầu, nhưng chúng tôi không có hộ tịch, vì
vậy nên chúng tôi cũng không được chia đất và giao việc làm. Mẹ tôi phải
đi làm để nuôi cả hai người cho nên nhà tôi mới nghèo như vậy.”

“Ồ!”
“Tôi rất muốn đi làm.” Nhạc Tuấn cúi đầu, để lộ ra chiếc ví tiền đeo

trên cổ. “Đây là tất cả tiền dành dụm của mẹ để tôi sang Nhạn quốc học. Ở
Nhạn quốc, ngay cả bán thú cũng được nhận vào trường đại học hàng đầu
và được trọng dụng trong triều đình, được thừa nhận như một công dân, cấp
hộ tích và chia đất. Tôi nghĩ rằng đi với cô sang Nhạn quốc, mình có thể
kiếm được việc làm.”

Quả nhiên cũng không hẳn xuất phát từ thiện ý, Yoko thầm mỉa mai.

Tuy rằng cũng không có ác ý, nhưng cũng không hoàn toàn là vì lòng nhân

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.