NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 194

“Hải khách trôi dạt vào Khánh quốc là nhiều nhất, có lẽ do quốc gia ấy

nằm ở rìa Đông, sau đó là Nhạn rồi đến Xảo. Ở Xảo quốc cũng không có
nhiều bán thú lắm, tôi cũng không biết vì sao.”

“Vậy ở những nước khác thì có nhiều bán thú hơn à?”
“Nhiều hơn ở Xảo quốc này, ở đây, tôi là bán thú duy nhất trong vùng.

Bệ hạ vốn không phải bạo chúa, nhưng ngài cũng có thành kiến riêng của
mình, ngài rất ghét hải khách và không ưa bán thú.” Rồi Nhạc Tuấn rung
rinh mấy sợi râu, tiếp lời: “Không phải tôi khoe khoang, nhưng ở vùng này
tôi là xịn nhất đấy.”

Yoko không hiểu Nhạc Tuấn nói gì, ngạc nhiên nhìn cậu.
“Vừa thông minh, vừa lanh lợi, lại rất hiểu chuyện.”
Yoko khẽ cười: “Ừ.”
“Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, tôi cũng không phải là một con

người hoàn chỉnh mà chỉ là một bán nhân. Tôi được sinh ra như thế này, đó
không phải là lỗi của tôi.”

Yoko nhẹ nhàng gật đầu. Tuy cô có thể loáng thoáng hiểu được tâm

tình của Nhạc Tuấn, nhưng cô vẫn chưa thể tin tưởng cậu hoàn toàn.

“Hải khách cũng vậy. Tôi không thể chịu được chuyện giết một ai đó

chỉ vì người ấy là một hải khách.”

“Ừ.”
Nói rồi Nhạc Tuấn gãi gãi cái lỗ tai to lớn của mình.
“Cô có biết thượng trường là gì không? Đó là trường học quận. Năm

ấy, tôi xếp nhất lớp và được đề cử đi học đại học của châu đấy. Nếu vào
được đại học, tôi có thể trở thành quan địa phương.”

“Quận thì lớn hơn huyện ư?”
“Ừ, lớn hơn cả hương, trong một châu có nhiều quận, số lượng quận

thì tùy châu. Mỗi quận gồm bốn hương với khoảng năm vạn hộ gia đình,
mỗi hương dao động từ hai vạn đến năm ngàn hộ. Một hương lại gồm năm
huyện.”

“Vậy…” Cô vẫn chưa có khái niệm gì về số lượng năm vạn hộ gia

đình này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.