NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 193

thô kệch, trông có vẻ như là của một người đàn ông, Yoko thầm nghĩ chắc
đây là quần áo cũ của cha Nhạc Tuấn. Điều này khiến cô càng nghi ngờ
hơn, mọi việc đối với mình không thể thuận lợi như vậy, cô không cảm
thấy có vấn đề với Nhạc Tuấn vì vẻ ngoài không phải con người của cậu,
nhưng cô lại không đủ can đảm để tin tưởng mẹ Nhạc Tuấn.

“Tại sao cậu lại giúp tôi?”
Cuối cùng Yoko cũng quyết định hỏi điều này, khi ấy, họ vừa rời nhà

Nhạc Tuấn, vách núi dần khuất sau tầm mắt.

Nhạc Tuấn lắc lư mấy sợi râu cùng đôi chân nho nhỏ của mình: “Bởi

vì một mình cô không thể đến được Quan Cung.”

“Chẳng phải chỉ cần chỉ đường cho tôi là đủ rồi sao?”
“Sao thế? Tôi nghe nói đi Quan Cung du lịch cũng được lắm, nơi đó

rất thú vị, phong cách kiến trúc rất độc đáo, chắc là do hoàng đế bệ hạ là
người đến từ thế giới bên kia.”

“Là Yamato hay Hán?”
“Yamato. Diên Vương đến từ Yamato.”
“Chỉ vì thế thôi ư?”
Nhạc Tuấn nhìn Yoko: “Yoko, cô vẫn chưa tin tưởng tôi à?”
“Tôi thấy cậu hơi bị quá tốt với tôi.”
Nhạc Tuấn đeo một túi hành lý lớn trên lưng, lông trước ngực cậu kêu

sột soạt.

“Cô nhìn xem, tôi là một bán thú.
“Bán thú?”
“Nửa người nửa thú. Xảo vương vốn cũng không thích bán thú, thật ra

thì bệ hạ ghét tất cả những gì khác thường.”

Yoko gật đầu.
“Cũng không có nhiều hải khách ở Xảo quốc lắm. Phần lớn hải khách

trôi dạt vào các quốc gia phía Đông, tuy nói là phần lớn, nhưng số lượng
cũng không nhiều lắm đâu.”

“Tầm bao nhiêu?”
“Khoảng hai ba năm thì có một người.”
“Hả?” Con số này nhiều hơn số lượng Yoko đã tưởng tượng ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.