NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 191

“Thật ra tôi không hiểu cậu nói hái là sao?”
“Là hái noãn quả từ trên lý mộc xuống.”
“Noãn quả?”
“Nó to bằng thế này.” Nhạc Tuấn vừa nói vừa vươn tay ra, tựa như ôm

một cái rổ to. “Quả màu vàng, bên trong là một đứa trẻ, nó mọc trên cành
của lý mộc, cha mẹ đến đó để hái con mình xuống. Ở bên kia không có
noãn quả à?”

“Ở thế giới của tôi, trẻ con được tạo ra từ trong bụng mẹ và người mẹ

sinh ra chúng.”

Nhạc Tuấn mở to mắt nhìn cô: “Giống như gà đẻ trứng ư?”
“Không hẳn, nhưng cơ bản là thế.”
“Làm sao làm được như vậy? Ở trong tử cung có cành cây à? Làm sao

hái được quả ra từ trong tử cung?”

“Trời ơi!”
Yoko ôm đầu, không biết phải giải thích thế nào, trong lúc đó, mẹ

Nhạc Tuấn cũng đã trở lại.

“Trà đây, các con có đói bụng không?” Bà nói.
Trong khi Nhạc Tuấn bám lấy Yoko thì bà đã chuẩn bị xong một ít

điểm tâm.

“À…” Nhạc Tuấn vừa nói vừa dùng đôi tay nhỏ xíu của mình bốc lấy

một cái bánh bao lớn. “Chúng con định đi Nhạn quốc để xem tình hình bên
đó thế nào.”

Mẹ cậu gật đầu: “Ừ, mẹ cũng cho rằng nên làm thế.”
“Con sẽ đưa Yoko đi Quan Cung, mẹ giúp con tìm một ít y phục cho

cô ấy nhé?”

Người phụ nữ nghiêm nghị nhìn Nhạc Tuấn, hồi đáp: “Con định làm

thế… thật ư?”

“Mẹ đừng lo. Chúng con sẽ nhanh chóng đến đấy thôi. Nếu cô ấy

không biết gì thì con sẽ chỉ cho. Con lớn rồi, con có thể tự lo cho mình.”

Bà trầm tư nhìn Nhạc Tuấn thật lâu, cuối cùng cũng gật đầu: “Vậy thì

được! Hai đứa nhớ cẩn thận.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.