NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 190

Yoko vừa trả lời vừa quan sát gương mặt bà. Cô có thể yên tâm một

chút với Nhạc Tuấn vì cậu ấy không phải con người nhưng cô không chắc
chắn lắm về người phụ nữ này.

“Vậy mà nó chẳng chịu báo cho mẹ gì cả. Đứa nhỏ này quả thật chẳng

biết nghĩ.”

Nhạc Tuấn vui mừng hếch cái lỗ mũi nhỏ xíu lên: “Con đã chăm sóc

cô ấy rất tốt, mẹ nhìn xem, cô ấy đã khỏe hơn nhiều rồi kìa.”

Người phụ nữ trộm nhìn gương mặt Yoko rồi nói: “Khỏe hơn mà vẫn

còn phải băng bó thế kia à? Cháu mau trở lại giường nghỉ ngơi đi.”

“Cháu khỏe rồi, thật mà.”
“Vậy à! Mà sao cháu lại mặc cái bộ quần áo cũ kỹ và phong phanh

như vậy? Nhạc Tuấn, mau tìm y phục khác cho cô ấy.”

Nhạc Tuấn vội vàng chạy sang phòng bên kia.
“À, trà nguội rồi. Chờ một chút, để ta đun nước lại.”
Yoko cẩn thận nhìn bà từ từ đóng lại cửa chính rồi đi vào phòng trong.

Một lúc sau, Nhạc Tuấn trở lại, đem thêm một chiếc áo khoác mỏng cho
Yoko.

Cô thì thầm với cậu: “Là mẹ cậu à?”
“Ừ. Cha tôi mất lâu rồi.”
Cô không thể không thắc mắc xem cha của Nhạc Tuấn là người hay

chuột.

“Bà quả thật là mẹ ruột của cậu ư?” Cô cẩn thận hỏi.
Nhạc Tuấn bối rối nhìn cô rồi trả lời: “Tất nhiên là mẹ ruột của tôi, mẹ

là người đã hái tôi xuống.”

“Hái?”
Nhạc Tuấn gật đầu: “Mẹ đã hái quả chứa tôi từ lý mộc, cây gia đình.”

Nói đến đây, Nhạc Tuấn đột nhiên dừng lại một chút, tựa như đã nhận ra gì
đó. “Có thật là ở thế giới bên kia, trẻ con được sinh ra từ trong bụng mẹ
không?”

“À, ừ. Thường thì là vậy.”
“Trong bụng có thể mọc quả được ư? Vậy thì làm sao hái xuống? Nó

treo lơ lửng ở dưới bụng à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.