NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 192

“Nhạc Tuấn.” Yoko xen vào. “Tôi rất cảm kích về việc cậu giúp đỡ

tôi, nhưng tôi không thể làm phiền cậu nữa. Chỉ cần chỉ đường thôi, tôi sẽ
tự đi một mình.”

Yoko không dám nói rằng cô sợ việc phải đi cùng một ai đó.
“Chỉ cần cậu vẽ giúp tôi một tấm bản đồ như lúc nãy, tôi sẽ tự lo về

chuyện đi đường.”

“Yoko, cho dù đến được Nhạn quốc thì một thân một mình cô cũng

không xin yết kiến được Diên Vương đâu. Dù biết đường thì cũng mất ít
nhất ba tháng để đến được Quan Cung, vậy trên đường đi, cô định ăn ở như
thế nào? Cô có tiền không?”

Yoko không biết phải trả lời thế nào.
“Đây là cuộc hành trình mà cô không thể đi một mình. Chính cô cũng

nói rằng cô chẳng biết gì về thế giới này mà!”

Yoko suy nghĩ một hồi lâu rồi do dự nói: “Cảm ơn cậu…”
Cô vừa nói vừa khẽ nhìn thanh kiếm. Có lẽ đi cùng Nhạc Tuấn sẽ tốt

hơn, cả Nhạc Tuấn và mẹ cậu đều sẵn sàng giúp đỡ cô dù họ biết rõ cô là
ai. Cho dù là bạn hay thù thì giờ cô cũng không rõ ý định thật sự của họ,
chỉ cần họ chỉ cho cô nơi cần đến, cô sẽ tận dụng mọi cơ hội đến với mình.
Nếu quan phủ đang chờ đợi cô ở A Ngạn thì cô có thể bắt Nhạc Tuấn làm
con tin, nếu vẫn không được thì ít ra cô vẫn còn thanh bảo kiếm này. Nghĩ
đến đó, Yoko bỗng dưng cảm thấy mình đã trở thành một sinh vật thật đáng
sợ.

5.7

Đ

ã năm ngày kể từ khi Yoko và Nhạc Tuấn lên đường. Nhạc Tuấn

và mẹ cậu đối xử với cô rất tốt, Yoko cũng đã nghỉ ngơi đầy đủ và hồi phục
lại hoàn toàn.

“Mà ngươi cũng đâu biết trong bụng chúng nghĩ gì.” Cái lời giảng đạo

của con khỉ luôn vang lên trong đầu cô dù cái suy nghĩ này vốn cũng không
mới mẻ gì đối với cô.

Mẹ của Nhạc Tuấn đã chuẩn bị tất cả những thứ cần thiết cho cuộc

hành trình. Dù gia cảnh của họ còn nghèo hơn cả Đạt Tỷ nhưng bà cũng đã
kiếm được cho cô vài bộ quần áo. Những bộ y phục này khá đơn giản và

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.