NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 207

Nhưng ngươi có viên minh châu. Một âm thanh khác như trả lời.
Nhưng liệu mình có làm được gì cho Nhạc Tuấn hay không? Có thể

cậu ấy đã chết rồi. Quay lại thì chẳng khác gì tự đưa chân vào lưới, nếu bị
bắt, tất cả sẽ chấm hết.

Ngươi có quý trọng tính mạng của mình không?
Sao lại không.
Ngươi đã phản bội ân nhân cứu mạng mình.
Nhạc Tuấn không cần phải cứu mạng cô, chính cậu ta đã tự nguyện

làm việc ấy.

Điều đó cũng không thay đổi được việc ngươi chỉ là một kẻ phản bội.

Nhạc Tuấn đã che chở và bảo vệ ngươi.

Nhưng cậu ấy cũng có lý do riêng của mình, không phải hoàn toàn vì

lòng tốt thuần túy. Người như vậy về sau có thể sẽ phản bội cô.

Vậy ngươi có thể bỏ mặc người khác chỉ bởi vì thiện ý của người ta là

không hoàn toàn trong sáng sao? Từ bao giờ ngươi đã trở thành loại người
như vậy?

Nơi ấy tràn ngập người chết và bị thương, trong đám người đó, chắc

chắn sẽ có người nhận ra cô. Cô đã bỏ mặc Nhạc Tuấn để bỏ trốn, như thế
có đúng không? Nếu lúc đầu cô ra tay cứu người thì đã không có nhiều
người bỏ mạng như vậy.

Ở nơi này, không thể dùng những lý lẽ bình thường để lý giải mọi

chuyện được, xem như bọn họ xui xẻo đi. Chấm hết.

Đó không phải là những lý lẽ bình thường. Đó là việc lẽ ra cô nên làm,

sao cô lại quên mất đi những điều ấy?

“Này này, trễ thế này rồi mà còn định đi làm nghĩa vụ gì nữa hả, tiểu

cô nương?”

Ngay cả vào giờ này, vào lúc này!
“Ừ ừ, quay lại và kết liễu hắn.”
Cái âm thanh chói tai ấy khiến Yoko giật mình. Cái đầu con khỉ hiện

ra trên bụi cây ven đường.

“Ồ, chẳng phải ngươi vẫn đang định làm chuyện đó sao?”
“Ta…” Yoko lặng lẽ nhìn con khỉ xanh, toàn thân cô run lên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.