NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 209

“Này, quan binh đang đuổi đến gần rồi đấy, chắc chắn cái con chuột

kia đã tố cáo ngươi.”

“Câm mồm!” Cô rút kiếm ra và chém về phía nó nhưng chỉ sượt qua

bụi cỏ, khiến mũi kiếm chúc xuống đất.

“Mà chết cũng tốt! Cho nó một nhát là hoàn hảo nhất. Tiểu cô nương,

ngươi lại ngây thơ nữa rồi.”

“Câm mồm.”
“Lần sau, ừ, nếu có lần sau, ngươi sẽ giải quyết mọi thứ nhanh thôi.”
“Cút!”
Một cơn gió thổi tung những ngọn cỏ bay lên không. Nếu cô ra tay

giết Nhạc Tuấn, cô rồi sẽ ra sao đây? Chỉ mỗi việc bỏ rơi cậu mà cô đã cảm
thấy tội lỗi đến như vậy thì làm sao cô có thể sống với gánh nặng sát nhân
trên vai? Lúc ấy, cái sự tồn tại của cô rồi sẽ khốn khổ đến chừng nào?
Chẳng lẽ để sống còn lại khó khăn đến thế ư?

May mà mình đã không ra tay. May mà cô đã không làm cái hành

động ghê tởm ấy, may mà cô đã kiềm chế được cơn khát máu của mình.

Con khỉ cười nhạo: “Để hắn sống để trở thành kẻ đâm lén sau lưng

ngươi à?”

“Vậy cũng được!” Lồng ngực cô như bị siết lại đến nỗi nước mắt trào

ra. “Cậu ấy có quyền làm như vậy, cứ để cậu ấy nói tất cả những gì cậu ấy
muốn.”

“Ồ, thật ngây thơ, ngây thơ quá!”
Tại sao cô không thể tin tưởng ai đó? Đó không phải bởi vì nỗi ám ảnh

sẽ bị phản bội. Mà cho dù đúng là như vậy, lẽ ra cô nên tin tưởng Nhạc
Tuấn.

“Chính vì những suy nghĩ ngây thơ như thế mà ngươi mới bị lợi dụng

hết lần này đến lần khác.”

“Vậy cũng không sao!”
“Đồ ngốc!” Con khỉ cười như điên giữa đêm vắng. “Thật ư? Thật ư?

Ngươi cam lòng để bị lợi dụng ư?”

“Ta cam lòng. Kẻ phản bội chỉ phản bội những kẻ hèn nhát, dù gì cũng

không tổn hại đến ta. Hơn nữa, ta thà bị phản bội còn hơn đi phản bội

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.