NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 212

Chương VI

6.1

C

ậu ấy cao chừng này.” Yoko níu lấy một người qua đường và

ước lượng chiều cao của một đứa trẻ.

“Xin hỏi bà có từng thấy qua ai đó trông như một con chuột không?”
Bà lão hoài nghi nhìn cô: “Là một bán thú ư?”
“Vâng. Cháu nghe nói cậu ấy bị thương trước cổng thành đêm qua.”
“À, cổ điêu.” Bà lão vừa nói vừa quay đầu ra sau, trông về thành Ngọ

Liêu. “Nếu là người bị thương hôm qua thì tất cả đều đã được đưa đến nha
môn rồi. Ở đó sẽ có người chữa trị cho họ.”

Đó là câu trả lời mà cô đã nghe được rất nhiều lần từ sáng đến giờ. Cô

chờ đến khi mặt trời ló dạng rồi mới trở lại thành Ngọ Liêu, nhưng giờ đây,
canh gác đã được thắt chặt hơn, cô không có cách nào vào trong thành
được. Tuy biết rằng cần tìm đến nha môn một chuyến, nhưng cô lại không
thể đến đó.

“Sao cháu không đến nha môn mà tìm?”
“À… Vâng… Cháu đã đến rồi mà không thấy.”
“Nếu vậy tìm ở phía sau xem.”
Nói rồi bà rời đi. Phía sau thành, thi thể chất thành đống, từ xa, cô đã

thấy cái cảnh tượng kinh khủng ấy, nhưng ngay cả nơi đó cũng có lính
canh, cô không thể đến gần và tìm kiếm Nhạc Tuấn được. Bà lão đeo một
chiếc túi to trên lưng, cô giúp bà một đoạn và thấy một đoàn người khác
đang rời thành.

“Làm ơn cho hỏi…”
Cô vội vàng chạy về phía một đôi nam nữ, chân người đàn ông còn

đang băng bó và ông ta phải chống nạn. Cô lặp lại câu hỏi, hai người đều
nhìn cô đầy nghi ngờ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.