NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 214

“Tốt quá, cậu ổn rồi.” Người mẹ khẽ mỉm cười, nụ cười của bà thật

khó hiểu.

Cô bé gái nhìn Yoko còn ngạc nhiên hơn: “Anh khỏi hẳn chưa?”
Sau vài phút do dự, Yoko gật đầu rồi cúi người thật sâu.
“Cảm ơn vì khi đó đã giúp đỡ tôi.”
Cô đã từng hất đi lòng tốt của họ và đi trở vào trong núi. Tuy lúc ấy cô

có cảm ơn nhưng những lời ấy không hề xuất phát từ tấm lòng.

“Gặp lại cậu thật tốt quá! Chúng tôi đã rất lo lắng cho cậu.” Lần này

bà lại cười, một nụ cười thật thân thiện. “Ngọc Diệp, con xem, anh ấy
không có việc gì rồi.”

Cô cúi xuống nhìn cô bé, cô bé cũng đang nhìn lên Yoko với một ánh

mắt phức tạp rồi nép sát hơn vào người mẹ. Yoko cố gắng nở nụ cười và
bất chợt nhận ra rằng mình đã lâu không cười, lâu đến nỗi cơ mặt cô dường
như không thể cười lên được. Trông nụ cười trên gương mặt cô chẳng
giống một nụ cười chút nào, Ngọc Diệp tròn mắt, sau đó tỏ vẻ giận dỗi vào
trốn về phía sau lưng mẹ. Yoko nghiêng đầu và lại cố gắng cười tươi hơn,
nếu không nhờ thanh kẹo và nước uống của hai người họ thì cô đã không
thể vượt qua đêm ấy.

“Cảm ơn em về thanh kẹo và nước uống lần trước.”
Cô bé hết nhìn Yoko lại nhìn mẹ mình rồi bắt đầu cười, tự dưng thấy

mình cười như thế cũng không hay lắm nên nghiêm mặt lại, nhưng rốt cuộc
lại không nhịn được mà bật cười trở lại. Gương mặt tươi cười đáng yêu của
cô bé khiến Yoko nhớ nhà đến muốn khóc.

“Cảm ơn em. Xin lỗi vì khi ấy đã không cảm ơn em thật đàng hoàng.”
Nụ cười tràn đầy trên mặt, cô bé hỏi: “Vì đau quá phải không?”
“Đau?”
“Bởi vì khi ấy anh rất đau phải không?”
“Ừ, xin lỗi em.”
“Thế anh còn đau không?”
“Giờ thì ổn rồi.”
Yoko chỉ cho cô bé xem vết sẹo trong lòng bàn tay mình, cô cũng

không biết liệu hai mẹ con này có phát hiện vết thương của cô phục hồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.