NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 219

Thành A Ngạn nằm ở một vùng đất bằng phẳng dưới một sườn núi.

Khi từ con đường dẫn từ cao nguyên xuống, phố cảng A Ngạn dần hiện lên
trước mắt. Biển được gọi là Thanh Hải quả thật có màu xanh, những cơn
sóng xô bờ tung bọt trắng xóa. Bán đảo ven bờ như ôm lấy cả vùng biển,
từng đoàn thuyền căng buồm lướt sóng trên biển cả trong suốt, xa xa ngoài
khơi là chân trời mênh mông. Cô cũng không hiểu vì sao thế giới phẳng
này lại bí ẩn như vậy. Rất nhiều con đường cùng hợp lại trước cửa thành A
Ngạn. Thành này rất lớn và đông người ra vào, cô hòa cùng đoàn lữ khách
và cất tiếng gọi một người trông có vẻ tốt bụng.

“Xin hỏi làm thế nào để đón thuyền đi Nhạn quốc ạ?”
Người đàn ông trung niên cẩn thận hướng dẫn cô cách lên thuyền cùng

giá tiền mua vé, cô cũng còn vừa đủ tiền để đến Nhạn quốc.

“Chuyến tiếp theo khi nào thì ra khơi ạ?”
“Cứ năm ngày thì có một chuyến, từ đây đến đó còn ba hôm nữa.”
Yoko cẩn thận xác nhận lại ngày giờ khởi hành, nếu thất bại lần này,

cửa cảng sẽ lập tức bị phong tỏa. Cô hỏi hết tất cả những điều cần biết và
cúi người cảm ơn ông ta.

Rồi cô rời khỏi A Ngạn, trở lại trong núi ở thêm hai ngày nữa. Bởi vì

sáng hôm sau, thuyền sẽ lên đường nên đến ngày thứ ba, cô lại trở lại trước
cổng thành A Ngạn. Cửa thành vẫn được canh phòng nghiêm ngặt, vì dự
định ở qua đêm nay trong thành nên cô không thể manh động. Cô nhìn
thanh kiếm gói kín trong bọc vải của mình, ít ra là cô đã tìm lại được bao
kiếm, nhưng cô cũng không thấy có nhiều lữ khách đeo kiếm, thanh kiếm
của cô sẽ khiến người ta chú ý. Nếu không có nó thì sẽ ít nguy hiểm hơn,
cô suy nghĩ rất lâu xem mình có nên giấu lại thanh kiếm này ở Xảo quốc
không, nhưng nếu cứ bị yêu quái đuổi giết như hiện giờ thì cô vẫn cần đến
nó. Dù gì đám lính canh này cũng không tìm thanh kiếm của cô, vì vậy, có
bỏ nó đi hay không thì cũng không thay đổi được tình thế bao nhiêu. Cô cắt
ít cỏ trong núi và nhét thêm vào bọc vải gói thanh kiếm để trông nó như
một túi quần áo.

Đến chiều thì cô quyết định đeo túi đi xuống đại lộ, ngồi ven đường

chờ thời cơ thích hợp. Vừa ngồi xuống một lúc thì cô đã nghe tiếng một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.