NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 225

Sau khi xuống thuyền, Yoko nhìn quanh cảng biển đầy người qua lại.

Tất cả mọi người đều phấn chấn, gương mặt của họ tràn đầy sức sống, cả
cô cũng vậy. Xuống đến bến thì còn đông người hơn, những người đàn ông
làm việc chăm chỉ, trẻ em nô đùa khắp nơi, tiếng rao của những người bán
rong, tất cả hòa thành một giai điệu vô cùng nhịp nhàng. Khi Yoko đang
đứng đó quan sát xung quanh thì bất chợt có tiếng gọi cô.

“Yoko?”
Cô nhìn quanh, không thể ngờ rằng mình còn nghe lại được giọng nói

này. Và rồi cô nhìn thấy một con chuột với bộ lông màu nâu xám, mấy sợi
râu phản chiếu ánh nắng trưa lấp lánh.

“Nhạc Tuấn…”
Con chuột len qua đoàn người chạy về phía Yoko, dùng cái bàn tay

nhỏ xíu màu hồng của mình nắm lấy tay cô.

“Tốt quá, cuối cùng cô cũng bình an đến được đây.”
“Làm sao…”
“Tôi đến A Ngạn rồi đón thuyền sang Điểu Hào. Tôi đang chờ cô ở

đây.”

“Chờ tôi?”
Nhạc Tuấn gật đầu, cậu kéo lấy tay Yoko, cô vẫn còn bất động vì ngạc

nhiên.

“Tôi đã chờ ở A Ngạn nhưng không thấy cô nên cho rằng có lẽ cô đã

sang đây trước rồi. Tuy nhiên, ở đây cũng không có da và tóc cô vươn lại,
vì vậy mỗi khi có thuyền cập bến là tôi đều ra cảng tìm xem có cô không.
Chắc là cô bị chậm lại nhưng cuối cùng cũng vẫn đến được đây phải
không?”

Nói rồi Nhạc Tuấn ngẩn đầu lên nhìn Yoko và cười.
“Tại sao cậu lại chờ tôi?”
Nhạc Tuấn cúi người: “Là tôi không tốt. Lẽ ra tôi nên đưa cô tiền, ít

nhất cũng là phân nửa. Đến được đây khó khăn lắm phải không? Tôi xin
lỗi.”

“Nhưng… Chính tôi là người đã bỏ rơi cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.