NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 226

“Chuyện ấy tôi cũng có lỗi.” Nhạc Tuấn cười cay đắng. “Khi đó cô

cũng đâu còn lựa chọn nào khác ngoài bỏ chạy, không thì quan binh bắt
được cô thì sao? Lúc ấy tôi định đưa cô ít tiền nhưng lại bị đánh ngất.”

“Nhạc Tuấn…”
“Sau đó tôi đã rất lo lắng cho cô. May mà không có chuyện gì.”
“Tôi không phải chỉ vì bất đắc dĩ mới bỏ lại cậu.”
“Thật ư?”
“Thật. Cái ý nghĩ đi cùng ai đó khiến tôi sợ hãi, khi ấy tôi không cho

rằng mình có thể tin tưởng được người khác, xung quanh tôi chỉ toàn kẻ
thù, cho nên tôi mới cư xử như vậy.”

Nhạc Tuấn khẽ rung rinh mấy sợi râu: “Vậy bây giờ thì sao?”
Yoko lắc đầu.
“Vậy thì tốt. Thôi, đi nào!”
“Cậu có ghét tôi vì đã bỏ rơi cậu không?”
“Tôi cảm thấy cô rất ngốc, nhưng lại không có lý do gì để ghét cô.”
“Tôi đã từng nghĩ đến chuyện quay lại giết cậu.”
Nhạc Tuấn đang vừa nắm tay cô vừa rảo bước đi thì bất chợt dừng lại.
“Cô biết không, Yoko…”
“Ừ.”
“Thật ra thì khi biết mình bị bỏ rơi, tôi cũng có chút suy sụp, nhưng

chỉ một chút thôi nhé. Tôi biết cô không tin tưởng tôi. Trên đường đi, cô
luôn lo lắng tôi sẽ làm gì cô. Lúc đó tôi đã rất hy vọng sự chân thành của
tôi có thể xoá đi nghi kỵ trong lòng cô. Rồi khi cô bỏ rơi tôi, tôi biết mình
đã không thay đổi được cái nhìn của cô nên có hơi thất vọng. Nhưng giờ cô
hiểu ra thì tốt rồi.”

“Không tốt chút nào, cậu không nên tốt với tôi như thế.”
“Dù gì đó cũng là quyền của tôi phải không? Vì thế nên tôi mong cô

hãy tin tưởng tôi, như thế tôi sẽ rất vui, còn nếu không được thì đó cũng là
chuyện của tôi thôi. Tin hay không tin tôi là chuyện của cô, tin tôi thì có lợi
ích gì, tất cả đều là do cô quyết định.”

Yoko cúi đầu.
“Nhạc Tuấn. Tôi không xứng làm bạn cậu.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.