NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 228

Yoko gật đầu. Đường xá rất rộng lớn cũng như kích thước của thành

phố này. Bức tường bao quanh thành dày đến mười mét, ngay sát bên trong
tường thành là những cửa hiệu nối đuôi nhau san sát, trông như những kiốt
hàng hóa dưới chân cầu vượt ở Nhật Bản. Nhà cửa ở đây xây bằng gỗ, cao
khoảng ba tầng lầu, cửa sổ được xây trên cao và đều lắp kính. Đâu đó cũng
có nhiều những tòa nhà lớn xây bằng gạch đá, tất cả hợp lại thành một
phong cách Trung Quốc rất thú vị. Đường xá được lát đá, hai bên là rãnh
nước. Ở đây còn có cả công viên và quảng trường, những thứ cô chưa từng
thấy qua ở Xảo quốc.

Yoko vừa nhìn quanh vừa nói: “Tôi có cảm giác mình cứ như nhà quê

lên tỉnh.”

Nhạc Tuấn cười: “Tôi cũng vậy, nhưng tôi đích thị là dân nhà quê.”
“Tường thành dày bao nhiêu lớp vậy?”
“Hả?”
Yoko chỉ cho Nhạc Tuấn những bức tường cao nhô lên giữa những

ngôi nhà và cửa hiệu.

“À, về nguyên tắc mà nói, bức tường bao quanh thành phố gọi là thành

lũy, còn các bức tường bảo vệ vòng trong được gọi là tường thành. Ở Xảo
quốc, rất ít thành trấn nào có tường thành, đó là dấu vết của việc mở rộng
thành phố.”

“Tuyệt thật.”
Những nạn dân đến từ Khánh quốc dựng trại ở dưới chân thành lũy và

ở quảng trường, tất cả đều gọn gàng, sạch sẽ với những chiếc lều cùng
chung một kiểu dáng. Theo lời Nhạc Tuấn thì lều cũng được chính quyền
thành phố cung cấp.

“Vậy đây là thủ phủ của châu ư?”
“Không, chỉ là thủ phủ của hương thôi.”
“Hương ở dưới châu một cấp phải không?”
“Không, là hai cấp. Cấp thấp nhất là thôn với khoảng hai mươi lăm hộ,

sau đó đến làng, trấn, huyện, hương, quận, rồi cao nhất là châu.”

“Một châu bao gồm khoảng mấy quận?”
“Số lượng thì tùy vùng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.