NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 230

“Ừ.”
“Ah, phủ hương kia rồi.”
Nhạc Tuấn chỉ vào một tòa nhà lớn bằng gạch. Vách tường và mái nhà

được trang trí theo kiểu Trung Hoa nhưng lại được xây theo kiểu Tây
Dương, tuy nhiên, trông sự phối hợp này vẫn rất hài hòa. Nội thất bên trong
cũng theo kiểu Đông-Tây kết hợp.

Vừa ra khỏi đó, Yoko đã thốt lên: “Nơi này tuyệt quá!”
Nhạc Tuấn gật đầu: “Tôi biết rằng Xảo quốc đối xử rất tệ với hải

khách nhưng không ngờ rằng ở Nhạn quốc này lại khác đến vậy.”

Yoko đồng ý với cậu. Cô ngắm nhìn chiếc thẻ bài bằng gỗ mà chính

quyền cấp cho. Mặt trước có mộc đỏ với dòng chữ bằng mực đen: “Được
cấp phép ở thành Điểu Hào, hương Thủ Dương, quận Bạch, Trinh châu.”
Phía sau là tên, địa chỉ nhà ở Nhật Bản, nghề nghiệp và thông tin cá nhân
của cô, điều khiến cô ngạc nhiên nhất là có cả mã thư tín và mã vùng.

“À, Yoko, mã thư tín và mã vùng là gì?”
Quan sai cũng đã hỏi như vậy, ngay cả ông cũng không biết. “Chỉ cần

tuân theo quy định.” ông vừa nói vừa mở một quyển sổ to lấy ra từ một
chồng sách theo phong cách Nhật Bản. Yoko thấy ông điền vào các cột gì
đó rồi mới đưa cô tấm thẻ bài.

“Mã thư tín, hay còn gọi là mã zip là một dãy số phía sau địa chỉ nhà

khi mình gửi thư. Mã vùng là mã số vùng phải bấm trước khi gọi điện thoại
liên tỉnh.”

“Điện thoại?”
“Nó là một công cụ giúp mình có thể nghe tiếng nói của một người ở

xa.”

“Không ngờ ở Yamato lại có mấy thứ như vậy? Mà làm sao ông ta biết

mà hỏi.” Nhạc Tuấn lay lay mấy sợi râu rồi lại nói tiếp: “Chắc là do nếu
không phải là một người Nhật Bản thật sự thì sẽ không biết mấy thứ này, nó
giúp việc quản lý tốt hơn. Hơn nữa, cũng có người giả làm hải khách.”

Yoko vừa cười vừa đưa cậu xem tấm thẻ bài và nói: “Chắc cũng có

chuyện đó.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.