NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 227

“Này này, sao tự dưng lại như vậy?”
“Tôi lúc nào cũng tỏ ra cay nghiệt và cho rằng mình chả có bạn bè gì ở

thế giới này.”

“Yoko.” Nhạc Tuấn kéo kéo bàn tay cô.
“Tôi thật là tệ.”
“Không đâu.”
“Tôi tệ thật mà.”
“Không đâu. Dù gì tôi cũng đâu có bị trôi dạt vào một thế giới xa lạ và

bị săn đuổi như cô.”

Yoko ngạc nhiên nhìn Nhạc Tuấn, cậu ngửa mặt lên nhìn lại cô rồi

cười nói: “Cô thay đổi nhiều rồi, Yoko. Bây giờ trông cô không hề giống
trước kia.”

“Hả?”
“Ngay từ khi cô bước chân xuống thuyền là tôi đã thấy được.”
“Tôi ư?”
“Ừ. Thế bây giờ chúng ta đi được chưa?”
“Đi đâu?”
“Đến phủ huyện. Nếu là một hải khách thì cô phải đến đó đăng ký,

người ta sẽ giúp đỡ cô. Tôi nghe nói họ sẽ viết thư giới thiệu cho cô. Khi cô
còn bị kẹt lại ở bên kia, tôi đã đến phủ huyện hỏi thăm và họ chỉ tôi làm
vậy.”

“Cậu tuyệt quá.”
Yoko cảm thấy như một cánh cửa lớn đang từ từ mở ra trước mặt

mình.

6.5

Đ

ây quả là một thành thị phồn hoa.”

Từng đoàn người chen chúc nhau đi trên đại lộ, ven đường là tiếng rao

của những quán trọ khiến không khí càng thêm náo nhiệt.

“Cô ngạc nhiên ư?”
“Ừ.”
“Tôi đã từng nghe nói Nhạn quốc rất phồn vinh nhưng lần đầu tiên

bước xuống cảng Điểu Hào, tôi cũng đã rất kinh ngạc.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.