NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 240

“Xin cảm ơn giáo sư.”
“Nếu khởi hành ngay lập tức thì có thể đến được thành tiếp theo vào

tối nay. Xin hỏi nhị vị có mang theo hành lý không?”

“Tất cả đều ở đây.”
“Nếu vậy thì xin để tại hạ tiễn nhị vị đến cổng thành.”
Nói rồi ông đưa Yoko và Nhạc Tuấn đế cửa trường.
“Có thể cũng không giúp được gì cho nhị vị nhưng tại hạ cũng sẽ cố

hết sức xin yết kiến hoàng thượng. Từ giờ cho đến khi làm rõ mọi chuyện,
có thể sẽ hơi hụt hẫng một chút nhưng khi mọi thứ ổn định lại, tại hạ tin
chắc bệ hạ có thể sẽ tìm được cách đưa tiểu thư Yoko trở về.”

Yoko nhìn Lạc Nhân: “Còn giáo sư thì sao?”
“Sao?”
“Giáo sư có muốn xin hoàng thượng đưa về Nhật Bản không?”
Lạc Nhân cười khổ: “Tại hạ không có tư cách gặp hoàng thượng, bệ

hạ không có nhiều thời gian để lo chuyện của tất cả hải khách.”

“Nhưng…”
“Không. Nếu cầu xin thì có lẽ bệ hạ cũng sẽ chịu cho tại hạ yết kiến,

nhưng tại hạ không có hứng thú đối với việc ấy.”

“Không có hứng thú?”
“Tại hạ đã quá mệt mỏi với thời đại và rất hạnh phúc khi đến thế giới

này, hiện giờ tại hạ đã không còn lưu luyến gì đất nước ấy nữa. Tại hạ cũng
đã từng nghĩ đến chuyện xin yết kiến bệ hạ, mong người giúp tại hạ trở về
nhưng rồi lại nhận ra rằng mình đã yêu quý thế giới này và không còn
muốn quay về nữa.”

“Dù thế nào mình cũng vẫn muốn trở về.” Yoko thì thầm với bản thân,

đột nhiên một cơn nhớ nhà trào ra.

“Xin bảo trọng, mong nhị vị sẽ thành công.”
“Ít ra thì chúng ta có thể nói tiếng Nhật từ đây đến cổng thành.”
“Không cần thiết.” Lạc Nhân cười. “Đó là nơi tại hạ đã thất bại và bỏ

trốn.”

––

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.