NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 259

là một gian phòng đôi với ban công nhìn ra vườn. Căn phòng này rất lớn,
bên trong trang hoàng vô cùng lộng lẫy, ngay cả nội thất cũng là loại tốt
nhất. Yoko không khỏi có chút ngượng ngùng, đây là khách sạn cao cấp
nhất mà cô từng bước chân vào. Người thanh niên gọi thức ăn và rượu rồi
ngồi xuống một chiếc trường kỷ, trong anh ta có vẻ đã rất quen thuộc với
những tiện nghi này. Dưới ánh sáng của vô số ngọn nến, áo quần trên người
anh ta cũng là loại tơ lụa đắt tiền.

“Xin hỏi…”
Anh ta cười với Yoko, khi ấy vẫn còn đứng giữa lối đi.
“Sao không ngồi xuống?”
“Cảm ơn.”
Yoko và Nhạc Tuấn nhìn nhau rồi cùng ngồi xuống. Người thanh niên

chỉ mỉm cười nhìn bộ dạng lúng túng của họ mà không nói gì. Không biết
phải mở lời ra sao, Yoko cũng chỉ nhìn quanh căn phòng. Người phục vụ đã
trở lại với thức ăn và rượu.

“Xin hỏi công tử còn yêu cầu thêm gì không?”
Anh ta vẫy tay ra hiệu, người phục vụ lui ra, không quên đóng cửa

phòng lại.

“Có muốn thử qua một chút không?”
Yoko lắc đầu, Nhạc Tuấn cũng vậy.
Yoko không biết phải mở đầu câu chuyện như thế nào. Thấy vậy, anh

ta liền lên tiếng trước: “Quả là một thanh bảo kiếm.”

Ánh mắt người thanh niên trẻ tuổi nhìn về tay phải Yoko, rồi anh ta

đưa tay ra. Cô chần chừ suy nghĩ một lát rồi đưa kiếm cho người đối diện.
Anh ta cầm lấy chuôi gươm rồi rút kiếm ra khỏi bao, thanh kiếm nhẹ nhàng
lướt ra khỏi vỏ. Anh cẩn thận quan sát thanh kiếm và bao kiếm trước ánh
mắt ngạc nhiên của Yoko.

“Chiếc bao kiếm này đã chết?”
“Đã chết?”
“Nàng đã từng thấy qua những ảo ảnh kỳ lạ trên lưỡi kiếm chưa?”
Yoko nhíu mày: “Thấy qua gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.