NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 257

Trong chớp mắt, những ý niệm này đột nhiên vang lên trong đầu cô.
Chết tiệt! Không kịp rồi!
Cùng lúc đó, cô nhắm mắt lại, con chim đang tấn công cô cũng đột

nhiên biến mất. Có ai đó đã đến bên cạnh cô và đánh rơi nó, cô không kịp
nhìn xem người kia là ai. Cô chém bầy chim đang tập kích mình rồi né con
bò đang xông đến. Trong lúc đó, người kia đâm vào phía sau cổ nó, ra một
đòn chí mạng. Kiếm thuật của anh ta vượt xa cô, chỉ một bạt kiếm, anh ta
đã dọn sạch bầy chim tiếp theo đang lao vào. Đó là một thanh niên cao lớn,
cao hơn Yoko cả một cái đầu.

“Cẩn thận!” Anh ta nói trong khi kết liễu con chim cuối cùng.
Yoko gật đầu rồi nhanh chóng dứt điểm bầy khỉ. Cô đâm một con rồi

ném nó về phía sau, nhanh chóng hoàn hồn lại, kịp thời ứng chiến. Thân
thủ của anh ta vượt xa cô, sức mạnh còn lớn hơn nhiều lần. Bầy khỉ rất
đông mà xác chúng đã nhanh chóng chất đầy con hẻm nhỏ. Chỉ một lúc
sau, bầu không khí đã yên tĩnh lại.

7.4

N

gười thanh niên vừa lau máu dính trên thanh kiếm vừa nói:

“Thân thủ rất tốt.”

Hơi thở của anh ta không hề có chút rối loạn, thân hình tuy cao nhưng

cũng không đến mức to lớn, trông như hình ảnh của một chiến binh hào
hiệp. Yoko nhìn anh ta, tim đập mạnh.

Người thanh niên cười: “Có chút thất lễ, xin hỏi nàng có sao không?”
Yoko gật đầu, nhướng đôi lông mày lên nhìn anh ta.
“Còn đủ sức để nói không?”
“Rất… rất… cảm ơn… anh.”
“Không cần phải cảm ơn.”
“Anh đã cứu tôi.”
“Yêu quái xuất hiện ở nơi này quả thật rất phiền phức, cũng không

phải ta đặc biệt đến cứu nàng.”

Yoko nhất thời không biết trả lời như thế nào thì bất chợt cảm thấy có

người kéo áo cô từ phía sao, đó là Nhạc Tuấn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.