NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 273

Nói cách khác là trần truồng. Yoko thầm nghĩ, tay cầm lấy bộ y phục

đưa cho Nhạc Tuấn. Cô nhớ lại những bán thú mình đã gặp trên đường,
phần lớn đều bận quần áo. Nhìn Nhạc Tuấn thế này, mỗi khi nghĩ đến cảnh
cậu bận quần áo, Yoko không khỏi buồn cười. Cô tiễn Nhạc Tuấn vào phía
sau tấm bình phong, tấm lưng cậu tròn tròn, cái đuôi lắc lư. Yoko thay quần
áo, chiếc quần mỏng và rộng thùng thình, chiếc áo trong cũng mỏng như
vậy, bên ngoài khoác một chiếc áo choàng dài thêu hoa tinh xảo. Tất cả đều
làm bằng tơ lụa, sau khi đã quen với quần áo làm bằng vải thô thì bộ quần
áo cao cấp này khiến cô có chút buồn cười. Sau khi quấn xong đai lưng thì
cửa phòng mở ra và một ông lão bước vào.

“Xin hỏi cô nương đã thay y phục xong chưa?”
“Xong rồi, còn bạn tôi…”
…Cần thêm một ít thời gian nữa. Cô định nói tiếp thì bức bình phong

bị kéo ra.

“Tôi xong rồi.” Một thanh âm trầm trả lời.
Yoko ngây người nhìn thân ảnh xuất hiện từ phía sau tấm bình phong,

không nói nên lời.

“Gì thế?”
“Nhạc Tuấn… Là cậu ư?”
“Là tôi.” Cậu gật đầu và khẽ cười. “Đây là lần đầu cô nhìn thấy bộ

dáng của tôi thế này phải không? Trông khác đấy, nhưng tôi vẫn là Nhạc
Tuấn.”

Yoko xấu hổ che mặt lại, giờ cô đã hiểu Nhạc Tuấn có ý gì khi cô ôm

chầm lấy cậu và cậu bảo cô nên ‘cư xử chừng mực’ hơn.

“Tôi quên mất là ở đây vẫn còn nhiều thứ mình không ngờ đến được.”
“Ừ.” Nhạc Tuấn cười.
Đó là một thanh niên khoảng hai mươi tuổi với chiều cao trung bình

và thân hình mảnh khảnh. Dù thế nào đi chăng nữa thì cũng là một người
đàn ông hoàn toàn trưởng thành.

“Động vật bình thường làm sao nói được phải không? Chẳng phải tôi

đã từng nói rằng mình là một bán thú sao?”

“Ừ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.