NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 274

Yoko thấy mặt mình nóng ran. Một bán thú, nửa người nửa thú, đúng

là cậu ấy có nói qua chuyện này. Một người trưởng thành, cậu ấy cũng đã
nói qua. Nhưng họ đã không những ôm nhau mà còn ngủ cùng một phòng,
thậm chí trước đây, cậu còn giúp cô thay quần áo.

“Yoko, cô rất thông minh, nhưng đôi khi vẫn còn sơ ý lắm.”
“Tôi cũng nghĩ thế. Tại sao cậu không duy trì hình người?” Yoko hỏi,

giọng có chút oán giận.

Nhạc Tuấn thở dài: “Ở trong lốt chuột dễ chịu hơn nhiều.” Giọng cậu

có chút khổ sở, đôi vai dưới chiếc áo đỏ chùng xuống. “Ăn mặc thế này đối
với tôi thật kinh khủng, nó khiến vai tôi lúc nào cũng đau nhức, nhất là
trong một ngày trọng đại như hôm nay.”

Yoko khẽ mỉm cười trước lời than thở ấy.
Ông lão đưa họ qua một hành lang dài đến một căn phòng lớn. Mùi

nước biển theo cánh cửa sổ kiểu Pháp tỏa hơi mặn vào trong phòng. Diên
Vương quay người ra phía sau nhìn họ, anh đang đứng ngoài ban công,
lặng lẽ ngắm nhìn biển cả. Anh ta cũng đã thay một bộ y phục khác, trông
không khác gì y phục trên người họ. Quần áo trên người Yoko và Nhạc
Tuấn cũng không phải loại cao cấp nhất, nhìn những y phục ấy trên người
một quốc vương quả thật không phù hợp với địa vị của anh ta, chúng đơn
giản như chính tính cách của anh.

Diên Vương vừa cười vừa đi vào trong phòng: “Đã thay y phục rồi

sao? Mấy tên gia thần này cứ thích phô trương, phiền phức thật, nhưng nếu
không nghe lời thì bọn họ sẽ nổi nóng mất. Xin bỏ qua cho.”

Yoko muốn trả lời rằng Diên Vương quả thật ăn bận không tương

xứng với địa vị của mình chút nào nhưng nụ cười của anh ta khiến cô chỉ
có thể hồi đáp bằng một nụ cười khác.

“Nhạc Tuấn, ngươi có thể cởi mấy thứ này ra. Ta cũng không quan

tâm lắm đâu.”

Nhạc Tuấn cười méo xẹo: “Xin bệ hạ đừng quá quan tâm đến tiểu

nhân. Đài phụ đã về đến chưa ạ?”

“Hắn sắp đến rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.