NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 287

“Tôi không muốn nghe chuyện này.”
“Yoko.”
“Không phải tôi đang cáu. Tôi biết quốc vương hay kỳ lân là thế nào

nên tôi không thể đưa ra một quyết định quan trọng chỉ để cứu mạng một ai
đó.”

“Nhưng…”
“Tôi sẽ không tự dồn bản thân mình vào đường cùng.” Yoko mỉm

cười. “Khi mới đến đây, với tình trạng của mình khi ấy, tôi đã không biết
mình có thể sống được bao lâu. Nhưng tôi đã sống sót đến giờ, phần lớn chỉ
dựa vào may mắn. Lẽ ra tôi đã chết lâu rồi, cái mạng của tôi vốn cũng
không quý đến thế. Mà giờ, tôi cũng không muốn quý trọng tính mạng của
mình một cách như vậy.”

Nhạc Tuấn không nói gì.
“Tôi không muốn vì giữ lại mạng sống của mình mà đưa ra một quyết

định thiếu suy xét. Tôi biết mọi người đều tin tưởng tôi, nhưng nếu tôi cứ
làm theo những điều họ kỳ vọng vào mình và để mọi người quyết định
cuộc sống của mình, thì tôi không gánh vác nỗi cái trách nhiệm này đâu. Vì
vậy, tôi cần phải suy nghĩ thật kỹ càng.”

Đôi mắt đen nhánh của Nhạc Tuấn nhìn thẳng vào Yoko.
“Tôi có thể hiểu được vì sao cô lại bối rối như thế.”
“Tôi không làm được.”
“Làm sao cô biết mình không làm được?”
“Bởi vì tôi biết mình là một sinh vật vô nghĩa và xấu xí như thế nào.

Tôi không phải là vua, tôi vốn không có tư chất này.”

“Không đúng.”
“Nếu cậu là một bán thú thì, Nhạc Tuấn, tôi cũng vậy. Tuy bên ngoài

là con người, nhưng trong lòng tôi chỉ là một con quái vật.”

“Yoko…”
Yoko vịn tay lên lan can làm bằng đá trắng cao cấp, chạm khắc vô

cùng tinh xảo. Từ đây nhìn xuống, cô có thể nhìn thấy những ánh đèn từ
thành Quan Cung tỏa sáng như hàng loạt ngọn lửa tỏa sáng xuyên qua đại
dương trong suốt. Từng đợt sóng nhẹ nhàng vỗ bờ, quả một cảnh tượng vô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.