NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 311

Cô nhìn kỹ chiếc sừng và nhận ra trên đó có những ký tự màu nâu đỏ

kỳ lạ như máu khô.

“Dòng chữ này từ đây ra thế?”
Kỳ lân cọ chiếc sừng của nó vào tay Yoko, dường như muốn nói gì đó.

Nhạc Tuấn là một bán thú và cậu có thể nói, ngay cả yêu quái cũng có thể
nói, huống hồ kỳ lân là thần thú cấp cao nhất của thế giới này, tại sao nó lại
không thể nói? Bất chợt cô nhớ ra những ảo ảnh trên thanh kiếm, Xác Lân
đã từng nói rằng khi sừng bị phong ấn thì kỳ lân không thể biến hình cũng
như nói chuyện. Cô nhẹ nhàng vuốt ve chiếc sừng của nó, giúp con kỳ lân
bình tĩnh lại. Cô dùng tay áo chà sát, cố lau đi những văn tự viết bằng máu
khô kia nhưng không có kết quả. Sau khi quan sát những dòng chữ ấy gần
hơn, cô phát hiện ra chúng đã được khắc vào chiếc sừng. Yoko thầm nghĩ,
nếu đó là một vết thương thì mình có thể dùng đến bảo vật ấy, cô lấy ra
viên minh châu trong túi và nhẹ nhàng đặt nó lên mảng văn tự. Những dòng
chữ bắt đầu mờ đi, cô lặp đi lặp lại nhiều lần cho đến khi chúng biến mất
hoàn toàn, lúc này, một giọng nói quen thuộc đột nhiên vang lên.

“Thần vô cùng cảm kích.”
“Cảnh Kỳ?”
Con kỳ lân nheo mắt lại nhìn Yoko: “Xin thứ lỗi cho thần vì tất cả

những khổ cực Người đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua.”

Yoko mỉm cười, làm sao cô có thể quên được cái giọng nói ngạo mạn

này chứ.

“Chỉ một mình Người đến ư?”
“Diên Vương có giúp tôi một tay, vương sư của Nhạn quốc hiện đang

cầm chân ngụy quân.”

“Thì ra là thế.” Con kỳ lân gật đầu rồi lớn tiếng triệu tập: “Phiêu Kỵ,

Nhung Sóc!”

Hai con quái thú xuấy hiện như đi ra từ vách tường trống rỗng.
“Khấu kiến Đài phụ!”
“Mau ra ngoài hỗ trợ Diên Vương.”
Hai con dã thú cúi người hành lễ rồi biến mất.
“Anh có sao không?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.