NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 72

Thanh kiếm và bao kiếm là một thể thống nhất, không thể tách rời.

vẫn nhớ như in những lời ấy, nhưng liệu chiếc bao kiếm có một chức năng
đặc biệt nào đó hay chỉ vì viên minh châu đính trên đó?

Chiếc áo thun Yoko bận bên dưới áo thủy thủ đã ướt đẫm mồ hôi. Trời

càng lúc càng lạnh nhưng cô không thể nuốt nổi cái ý nghĩ bận lại chiếc áo
khoác ấy lên người. Giờ đây, khi đã ngồi bình tĩnh lại, cô mới thấy toàn
thân mình đều đau nhức, tay chân đều đầy vết thương. Trên chiếc áo thun
trắng cô đang bận cũng loang lổ vài vết máu và dấu răng của những con ác
thú ban nãy. Chiếc váy cũng bị rách vài chỗ, lộ ra những vết thương chằn
chịt bên dưới, phần lớn vẫn còn đang rỉ máu, nhưng so với cách chúng đã
cắn đứt đầu người đàn ông kia, mấy vết thương này chỉ là những vết trầy
xước nhỏ. Đến giờ cô vẫn không hiểu mình đã làm thế nào mà thoát được
chỉ với vài vết thương nhẹ thế này. Hôm ấy, ở phòng giáo viên, tất cả mọi
người xung quanh đều bị thương nhưng đến một sợi tóc của cô cũng không
có vấn đề gì. Rồi khi cô từ trên lưng Phiêu Kỵ rơi xuống bờ biển, trên
người cô cũng chỉ có vài vết trầy xước không đáng kể. Tất cả đều thật kỳ
quái, ngay cả dung mạo của cô cũng thay đổi, dường như không còn
chuyện gì kỳ lạ hơn có thể xảy đến với cô.

Sao cũng được, Yoko thở dài rồi hít vào thật sâu. Cô phát hiện ra tay

trái mình vẫn đang nắm lại, dưới những ngón tay cứng ngắt là viên minh
châu. Cô nắm chặt tay, cảm giác đau đớn từ từ biến mất. Cô tiếp tục nắm nó
trong lòng bàn tay thêm một lát nữa, những vết thương dần dần kín miệng
lại, máu đã thôi chảy, cái cảm giác đau đến ứa nước mắt đã biến mất, chỉ
còn cảm thấy hơi mệt một chút. Cô biết mình không được đánh mất viên
minh châu này, nó đã nhiều lần cứu thoát chết, vì thế nên cô đã được dặn dò
rằng không được đánh mất bao kiếm. Cô gỡ chiếc khăn quàng trên áo thủy
thủ, dùng kiếm cắt nó thành một sợi dây dài, xâu qua chiếc lỗ trên viên
minh châu rồi đeo vào cổ. Cô đảo mắt nhìn quanh, bốn phía chỉ là rừng cây
trùng trùng điệp điệp. Mặt trời đang tắt nắng, hoàng hôn trải dài trên dốc
núi, thế giới này hoàn toàn xa lạ đối với cô.

“Nhũng Hựu.” Cô tập trung tinh thần gọi, nhưng không một câu trả

lời.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.