NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 80

bắt đầu chạy. Phía sau lưng cô, một cái gì đó phóng ra, đuổi theo cô. Cô
chạy thật nhanh vào khu rừng đang bị đêm tối bao phủ, kẻ thù đủ nhanh để
bắt được cô, nhưng nó không đủ thông minh để đuổi kịp cô. Yoko có thể
nghe thấy đằng sau, tiếng nó đâm quẹt vào cây cối hai bên đường hoặc tệ
hơn là vấp phải một thân cây khô.

Cô cắm đầu chạy về phía ánh sáng, vượt qua khu rừng, đến một sườn

núi khúc khuỷu chỉ toàn đá tảng. Ánh trăng trắng ngà lấp lánh, tỏa sáng tất
cả cảnh vật nơi này, soi rõ những dãy núi trùng trùng điệp điệp nối đuôi
nhau. Cô thở dài một tiếng, thất vọng vì đây không phải là một bình
nguyên. Khi vừa quay đầu lại, cô đã thấy một bóng đen to lớn vọt ra từ
trong bóng tối, nó to lớn như một con bò, toàn thân phủ một bộ lông dài,
mõm gầm gừ với cô như một con chó Doberman. Cô không cảm thấy kinh
hãi hay ngạc nhiên, tim cô đập nanh, từng hơi thở đốt cháy cổ họng cô,
nhưng nỗi sợ hãi con quái thú trước mặt đã hoàn toàn tan biến. Cô tập trung
vào động thái của Nhũng Hựu, toàn thân ngập trong tiếng gào rú của biển
cả, nhưng cô vẫn không thể nén được sự ghê tởm máu của lũ quái vật ấy lại
vấy khắp người cô.

Yoko không còn đoán được bây giờ là mấy giờ, mặt trăng đã treo trên

cao, thanh kiếm như uống ánh trăng, tỏa ánh bạc lấp lánh, mặt khác lại như
bị nhuốm đen bởi bầu trời đêm. Chỉ với ba chiêu, cô đã đốn ngã con quái
vật, khi ra đòn kết liễu nó, cô thấy vây quanh mình trong bóng tối là những
đôi mắt đỏ rực. Cô đi về phía có ánh sáng rõ hơn rồi bắt đầu hạ từng con
một. Bọn chúng không ngừng tấn công cho đến khi mặt trời lên, chiến đấu
suốt đêm, cô đã không còn đếm được mình đã hạ được bao nhiêu con. Dù
trên tay nắm chặt viên châu nhưng cô vẫn không thể ngăn được cảm giác
mệt mỏi đang len lỏi khắp cơ thể mình. Cho đến khi bình minh vừa lên
cũng là lúc cô kết liễu con cuối cùng, cô kiệt sức đến nỗi phải chống kiếm
xuống đất mới có thể đứng vững, đi đứng đau như dao cắt.

Khi mặt trời bắt đầy lấp ló nơi chân trời thì các đợt đột kích của lũ yêu

quái cũng bắt đầu đứt quãng, và đến khi tia nắng đầu tiên vừa chiếu xuống
thì cũng là lúc chúng ngưng tấn công hoàn toàn. Cô muốn ngồi phịch
xuống đất ngay, ngủ một giấc ngon lành, nhưng lại nghĩ nếu ai đi qua mà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.