NGUYỆT ẢNH, ẢNH HẢI - Trang 78

trên lưỡi kiếm bắt đầu rõ ràng hơn, tựa như sau khi mặt nước phẳng lặng
trở lại, những hình ảnh nó phản chiếu cũng dần định hình.

Trên lưỡi kiếm dần xuất hiện hình ảnh một người, một người phụ nữ

đang ở trong một gian phòng, người phụ nữ ấy khiến những giọt nước mắt
của cô lập tức rơi xuống.

“Mẹ…”
Mẹ cô, hình ảnh người phụ nữ trên lưỡi kiếm chính là mẹ cô, và căn

phòng ấy chính là phòng cô, giấy dán tường với hoa văn màu ngà, tấm rèm
cửa in hoa, chiếc khăn trải giường, những con thú bông trên kệ sách, trên
bàn học của cô vẫn còn quyển “Một mùa đông dài” của Laura Ingalls
Wilder. Mẹ đi qua đi lại, chạm vào hết vật này đến vật khác, bà cầm lên
một quyển sách, lật đi lật lại vài trang rồi bỏ xuống, sau đó lại mở hộc bàn,
có lẽ nhìn xem bên trong có gì, rồi lại ngồi xuống giường, thở dài một
tiếng.

Mẹ…
Trông mẹ tiều tụy quá, vẻ mặt ấy khiến ngực cô đau nhói. Mẹ chắc

hẳn đang rất lo lắng cho cô, Yoko đi cũng được hai ngày rồi, cô đã trễ bữa
tối, lại còn không báo trước mình đi đâu. Mẹ cô mang những con thú bông
trên kệ đặt lên giường, từng con, từng con một, xếp thành một hàng thẳng
tắp rồi nhẹ nhàng vuốt ve chúng, sau đó bà nằm xuống, ôm chặt con búp bê
mà khóc nức nở.

“Mẹ!”
Yoko không kiềm lòng được mà kêu lên, cứ như cô đang ở trong căn

phòng ấy, nhưng khi cô vừa mở miệng thì toàn bộ hình ảnh đều biến mất.
Cô trở lại với khung cảnh trước mặt mình, ánh sáng đã tắt, chỉ còn thanh
kiếm lạnh lẽo, tiếng nước nhỏ giọt cũng tan biến.

“Cái gì vậy?”
Mình vừa thấy cái gì? Cô tự hỏi. Những hình ảnh ấy trông rất thật. Cô

lại giơ thanh kiếm lên ngang tầm mắt, nhưng cho dù cô tập trung như thế
nào, những cảnh vật ấy vẫn không quay lại.

Tiếng nước nhỏ xuống mặt nước phẳng lặng, cô đột nhiên nhớ lại. Đó

là thứ âm thanh cô đã nghe trong những giấc mơ của mình, những cơn ác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.