NGUYỆT THƯỢNG TRỌNG HỎA - Trang 215

đã hai mươi chín tuổi, đã mang dáng dấp của một thiếu phụ, lớn hơn hắn
chín tuổi, chênh lệch tuổi tác kiểu này quả có hơi dọa người một chút. Từ
lúc Thu Nương được Nhất Phẩm Thấu cứu về thì đã rơi vào lưới tình
nghiêm trọng, còn nói phải buông tay với hắn, hy vọng hắn mãi mãi nhớ
đến mình. Muội không biết lúc hai người từ biệt lâm ly bi đát đến mức nào
đâu, nhìn hắn vậy tỷ và Nanh sói đều nghĩ, nếu có ngày Nhất Phẩm Thấu
‘lãng tử hồi đầu’, người đầu tiên hắn tìm nhất định sẽ là cô ta. Ai dè mới
hai năm, ngay cả tên người ta cũng nhớ nhầm.”

Tuyết Chi hai mắt nhìn đăm đăm.

Thượng Quan Thấu nói: ‘Hồng Tụ, đủ rồi.”

“Đã làm thì đừng sợ người khác bàn tán.”

“Đã là quá khứ rồi, có cần nhắc hoài không.”

Tuyết Chi đột nhiên nói ra một câu: “Thì ra Chiêu Quân tỷ tỷ mới hai

mươi hai tuổi thôi à.”

“Chứ muội tưởng ta bao nhiêu?”

“Hai mươi tám, hai mươi chín gì đó.”

“Nhìn huynh già vậy sao?”

“Không có, tại muội thấy huynh từng trải nhiều quá, chắc không còn

nhỏ nửa,” Tuyết Chi nhìn Thượng Quan Thấu, “Trước kia huynh ít tham
gia đại hội võ lâm lắm hả? Muội chưa thấy huynh bao giờ.”

Thượng Quan Thấu nhìn nàng, gật đầu.

Cầu Hồng Tụ nói: “Hắn thoắt ẩn thoắt hiện, hơn nữa luôn độc lai độc

vãn, không thì đi theo bọn tỷ. Không chừng người trong Nguyệt Thượng
cốc cũng chẳng mấy người nhớ rõ hắn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.