NHÀ ĐEN - Trang 77

- Kể cả thế đi nữa... Hành động đó không thể chấp nhận được.
Hình ảnh cái xác treo cổ bỗng hiện ra trước mắt Wakatsuki.
Đứa trẻ đung đưa qua lại như thể lơ lửng giữa không trung.
Chân tay nó buông thõng, cái cổ hơi gục về trước đang dần cứng lại như

một pho tượng, cặp mắt đục ngầu căng màng trắng không hề gợn lên chút
ánh sáng nào.

Sinh mạng nó đã bị cướp mất, chỉ còn lớp vỏ bên ngoài mang hình dáng

con người. Chẳng bao lâu nữa, đứa bé đã từng tồn tại ấy sẽ chỉ còn là cái
bóng, là ảo ảnh trên cõi đời này. Đó không phải sự trưởng thành dành cho
một thực thể chưa hoàn thiện, mà là sự tan biến thông qua quá trình phân
hủy hóa học chậm chạp.

Đối với Wakatsuki, điều đó tượng trưng cho sinh ly tử biệt, giống như

người anh trai đã rời bỏ cõi đời này vừa tròn mười chín năm trước đây.

Ngọn lửa rực rỡ luôn cháy mãnh liệt mười mấy năm trời đã vụt tắt trong

chớp mắt. Nguồn năng lượng sống mất phương hướng ấy rồi sẽ ra sao? Sẽ
vĩnh viễn mang hận thù và vật vờ giữa vòng luân hồi?

- Cậu không sao chứ?
Giọng Kasai khiến Wakatsuki giật mình. Mọi người đứng dậy cả rồi.

Cuộc họp dường như đã kết thúc.

- Em không sao. - Anh gượng cười.

***

Wakatsuki chợt tỉnh giấc.
Đập vào mắt anh là trần nhà mình. Căn phòng tăm tối, chỉ có tiếng kim

giây đồng hồ đang khắc từng giây phút.

Vẫn giữ nguyên tư thế nằm ngửa, anh quờ tay sang bên gối để tìm đồng

hồ báo thức rồi nhìn vào mặt đồng hồ sơn dạ quang. Hơn 3 giờ sáng.

Cơn say dường như vẫn còn ngấm sâu đến tận ruột gan. Thì đương nhiên

rồi, anh chỉ mới ngủ chưa đầy hai giờ đồng hồ. Anh nghiêng đầu, chai gin
rỗng và chiếc ly nơi bàn bếp in bóng trên nền sáng của khung cửa sổ trông
ra hành lang khu nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.