NHÀ ĐEN - Trang 79

nhỉ... Ha ha ha… 1… Đã... Thấy bảo... Ghế… Chà... Nghĩa là… Rằng…
ngoài ra... Nhỉ... Quay tròn…

Đến lúc không chịu nổi nữa, anh giật phắt tai nghe ra. Nó rơi cạch xuống

sàn rồi co tròn mình lại như một loài động vật chân khớp khổng lồ, tiếp tục
thầm thì những lời vô nghĩa bằng thứ âm thanh khó hiểu.

Anh tắt nút nguồn. Sự tĩnh lặng lại ghé thăm.
Nằm vật ra giường, anh đan hai tay vào nhau rồi nhắm mắt như người

chết.

Trong chốc lát, anh nghe thấy tiếng kim giây đồng hồ cứ to dần lên.
Hình ảnh đứa bé bất động như một pho tượng…
Anh trở mình hòng xua đuổi cảnh tượng ấy ra khỏi đầu.
Cùng lúc, anh nhận ra ngực mình đang nhẹ nhàng phập phồng lên xuống,

giống hệt động tác thở trong giấc ngủ.

Có chuyện gì vậy? Wakatsuki thử cử động tay chân nhưng không thể.

Người anh run rẩy. Anh đang bị bóng đè

[17]

sao?

Không có gì phải sợ hết...
Chỉ có thời gian vẫn từ từ trôi đi. Cơ thể say ngủ là thế mà thần kinh thì

vô cùng sắc bén. Trạng thái đó cứ kéo dài suốt. Anh những muốn trốn ngay
vào giấc ngủ yên bình nhưng lúc này đây, mong ước ấy dường như bất khả
thi.

Trong trạng thái mơ màng, anh bất chợt nhận ra có thứ gì đó từ xa đang

tới gần.

Một thứ gì đó, không phải là người… Anh định dập tắt ý nghĩ điên

khùng này đi nhưng cảm giác bất thường càng lúc càng trở nên mạnh mẽ.

Nó đang nhẹ nhàng bước lên cầu thang. Tầng 5. Nó đi qua chiếu nghỉ và

bây giờ đã lên đến tầng 7. Nó chầm chậm đến trước cửa phòng anh. Bên tai
anh nghe thấy tiếng bước chân khe khẽ.

Cụm từ “Bước chân nơi núi vắng” bỗng hiện lên trong đầu anh.
Giờ học Hán văn hồi cấp ba. Giọng thầy giáo ngâm thơ với thứ ngữ điệu

đặc biệt ngân nga bên tai anh. Một người sống đơn độc nơi thung lũng hẻo

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.