NHÀ HÀNG Ở TẬN CÙNG VŨ TRỤ - Trang 153

CHƯƠNG

22

A

rthur tỉnh dậy và lập tức thấy hối tiếc. Anh đã từng thấy váng vất sau khi

say rượu, nhưng chưa bao giờ tới mức này. Chính là nó đây, cái tồi tệ nhất,
hố địa ngục kinh khủng nhất. Anh kết luận là tia truyền vật chất còn không
vui bằng một cú đá thật lực vào đầu.

Không muốn nhúc nhích vì cơn đau âm ỉ giần giật trong người, anh cứ

nằm yên đấy và suy nghĩ. Anh thầm nghĩ, vấn đề với hầu hết các phương
tiện di chuyển chính là chẳng cái nào tiện dụng đến độ đáng phải chịu
những rắc rối nó gây ra. Trên Trái Đất - từ cái hồi còn Trái Đất, trước khi
nó bị san phẳng để lấy chỗ xây đường cao tốc xuyên không gian - rắc rối là
xe ô tô. Bất tiện của ô tô là phải lôi ra rất nhiều thứ nhớt đen từ dưới lòng
đất nơi nó đang nằm kín đáo chẳng bị đe dọa gì, biến nó thành nhựa đường
để phủ lên mặt đất, rồi thành khói bay lên đặc không khí, và những gì còn
lại thì bị đổ xuống biển, và tất cả những cái đó đều không đáng chỉ để đổi
lấy cái tiện lợi là đi từ nơi này đến nơi khác nhanh hơn - nhất là khi nơi ta
đến có thể đã bị chính những việc trên biến thành một nơi rất giống với nơi
ta vừa đi, tức là phủ đầy nhựa đường, toàn là khói và ít cá.

Thế còn các tia truyền vật chất thì sao? Bất kỳ loại phương tiện di

chuyển nào mà lại xé ta ra thành từng nguyên tử, ném những nguyên tử đó
qua mạng hạ etha, rồi ghép chúng lại với nhau đúng lúc chúng mới được
nếm mùi tự do lần đầu tiên sau bao nhiêu năm thì chắc chắn chẳng tốt đẹp
gì.

Rất nhiều người trước Arthur Dent cũng đã nghĩ đúng như vậy và

thậm chí đã từng viết bài hát về chuyện đó. Đây là một bài thường được các

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.