NHÀ TIỂU HỌA - Trang 151

“Nella!” Một giọng nói quen thuộc cất lên gọi nàng.
Là Cornelia. Cornelia đã đến. Nella để mặc mình bị kéo ra khỏi

phòng, liêu xiêu dọc theo hành lang vô tận, như thể hai người đang đi
lên từ một cái hang.

Johannes đang gọi tên nàng. Nella nghe thấy, nhưng nàng không

đáp lại được, và liệu nàng có muốn đáp không nếu có thể? Miệng nàng
không cử động được. Cổ họng như mắc nghẹn và lưỡi thì cứng đờ.

Cornelia dìu nàng xuống những bậc tam cấp cuối cùng, ra lệnh

cho nàng bước từng bên chân một. Trời ơi là trời, phu nhân, đi cho tử
tế xem nào, làm ơn bước đi để ta còn về đến nhà được chứ. Họ đi
ngang qua hai thanh niên lúc này vẫn còn đứng trong sân. Cornelia
phải lôi nàng đi, che đầu Nella để không ai có thể nhìn thấy nét mặt
thảm hại của chủ nhân.

Khi họ đi ngược lên đường Kloveniersburgwal, nỗi thống khổ

của Nella trỗi dậy khiến nàng nôn khan. Cornelia đưa tay bịt chặt
miệng nàng, vì bật khóc sẽ chỉ thu hút thêm nhiều ánh mắt tò mò soi
mới trên những con đường đông đúc này thôi.

Họ về đến nhà. Cửa bật mở như thể tự nó biết trước giờ nàng về

mà chào đón, nhưng rồi Nella trông thấy Marin và Otto đợi trong bóng
tối. Giấu đi khuôn mặt, Nella để Cornelia làm lá chắn giúp nàng lên
lầu. Nella leo lên giường, kéo tấm chăn tân hôn đắp lên người, cố thở
trong tiếng nấc nghẹn ngào.

Rồi, từ sâu thẳm bên trong, một tiếng rú đau đớn cất lên - một

tiếng thét xé toạc cả không gian.

Nella cảm thấy ai đó liên tục bóp trán nàng, giữ chặt nàng, cố đổ

một chất lỏng gì đấy vào cổ họng nàng. Nàng có thể nghe thấy tiếng rú
loãng dần rồi nín bặt. Otto, Marin và Cornelia xúm xít lại hệt như nhà
thông thái quanh cái máng cỏ, mặt ai cũng đầy âu lo.

Mình không phải là người được chào đón ở đấy, Nella nghĩ. Thật

ngu ngốc. Mình không nên...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.