NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 132

-Vì ăn thiếu thốn, Ti bị ghẻ lở đầy mình. Em cảm thấy bất lực vì
không có một người nào giúp đỡ cho. Thời gian đó, anh Quân đến nhà
mình chơi, giúp má và gia đình mình nhiều lắm.
Hạ hồi hộp:
- Quân đến nhà mình từ sau khi má nuôi Ti sao?
- Đúng vậy. Anh ta thương nó lắm. Ảnh phụ má và em chăm sóc nó
mà không ngại nó ghẻ lở gì cả.
Hạ cúi đầu, dùng ngón tay vẽ ngoằn nghèo vô nghĩa trên cát.
Hạ hiểu tính tình Quân. Bề ngoài ngang tàng và bất cần nhưng anh ta vốn
dĩ là người luôn luôn giúp đỡ người khác thật lòng và vô vụ lợi. Chính vì
điều này mà Hạ không thể quên nỗi buồn riêng của mình, cũng như cánh
tay run ngày xưa. Khổ nỗi cái ngang tàng tự cao tự đại của cả hai đã không
đem lại được gì cho nhau.
Thấy Hạ im lặng lắc đầu, Vy nói:
- Anh Quân thương chị lắm đó chị Hạ. Anh đến nhà chơi hoài với hy
vọng được gặp chị, nhưng không thấy chị về.
Hạ cười buồn lắc đầu:
- Em không hiểu được chị đâu Vy. Thôi, mình về nghe, hôm nay
không có sao băng. Chị hy vọng là ngày mai đi chơi biển, chị em mình sẽ
ước được những điều chị em mình muốn.

***

Tối ngày hôm sau, Hạ và Vy không đi biển được vì Quân đến nhà, sau
đó Ân lại đến. Để Thảo Vy tiếp chuyện với hai người, Hạ đem chiếc võng
mắc ngoài vườn nằm với Ti và chờ hai người về. Ngọn đèn đường chiếu
vào vườn làm rõ hai chiếc xe đạp của Quân và Ân kề nhau. Hạ lầm bầm:
- Giờ này mà còn chưa đi chơi để tự tình, còn lân la gì không hiểu.
Thằng bé Ti không chịu nằm yên trên võng. Thỉnh thoảng, nó
ngẩng đầu lên, quay cổ vào nhà. Thình lình, có tiếng hỏi sau lưng:
- Không đi chơi đâu sao?
Hạ giật mình, ngồi bật dậy và quay người ra sau nhìn người vừa lên

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.