NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 131

Vy hỏi:
- Chị thích nhìn sao băng hả?
- Ừ.
- Vì sao kỳ vậy?
- Trước năm 1975, chị thường ngồi ngoài biển chờ sao băng để ước
điều mình muốn được xảy ra.
Vy cười khúc khích:
- Ai nói chị cái này vậy? Chị ước bằng cách nào?
Hạ đỏ mặt:
- Chị thường đặt tay lên hột nút đầu tiên trên áo, chờ khi thấy sao
băng, mở ngay hột nút đó ra, rồi nói điều mình ước.
Hạ nói thêm:
- Bạn chị bày khi chị đi biển chơi với tụi nó. Chị làm nhiều lần, nhưng
khi ước chỉ ước thầm thôi không cho tụi nó nghe.
Vy tiếp tục cười:
- Hôm nay em không ước được gì rồi vì em mặc áo tròng đầu, không
có nút.
Đột nhiên, con nhỏ chăm chú nhìn Hạ:
- Có khi nào điều chị ước trở thành sự thật không?
- Có chứ, chẳng hạn như ước mơ Vy về Nha Trang ở với chị đó.
Vy thở dài:
- Nhưng mà lúc em về, chị lại bỏ đi.
Hạ cúi thấp đầu:
- Chị có nỗi khổ tâm riêng. Chị sợ kỷ niệm, mà kỷ niệm xưa luôn hiện
về khi chị còn ở Nha Trang.
Giọng Vy đều đều:
- Chị biết không. Khi chị đi, em thường ngồi khóc một mình vì nhớ
chị, còn má thì buồn lắm. Từ lúc có Ti, má đỡ buồn hơn vì bận rộn lo cho
nó. Má làm cật lực để chạy từng đồng mua sữa. Cuối cùng, vì không thể
nào kiếm tiềnđủ tiền mua sữa, má phải nấu cháo gạo, lấy nước hòa đường
cho nó bú, và cho nó ăn bột dặm thêm.
Ngưng một lúc, Vy nói tiếp:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.