NHA TRANG DẤU CHÂN KỶ NIỆM - Trang 33

- Cho Hạ cái này.
- Gì vậy?
- Chè khoai sáp với nước dừa.
- Đâu? Đâu?
- Đây nè. Nhìn xuống cái lỗ thành đó.
Hạ bước xuống lùi ra sau để nhìn những cái lỗ hình vòng cung như
những cái hộp rỗng trong bức tường. Một cái chén kiểu xinh xắn nằm gọn
trong cái ô trống của lỗ thành.
Cười thích thú, Hạ hỏi:
- Sao Anh lái xe được? Sao Anh cầm cái chén này được?
Anh vuốt ngược mái tóc ngắn:
- Không nhớ Anh đã thắng Hạ “lái xe đạp không tay” trên đường biển
sao?
Nhớ lại buổi chiều tan học từ trường tư thục Hưng Đạo về, vì làm le
với đám “Ngũ cô nương”, Anh và Hạ không nắm tay lái, thi nhau đạp xe
thật nhanh, cuối cùng Hạ bị té trầy đầu gối, hai đứa cười khanh khách.
Tiếng cười chưa dứt, tiếng kêu của cô Út vang lên khắp khu vườn:
- Hạ ơi. Vào bà nội biểu.
Lấy vội chén chè, Hạ hấp tấp nói:
- Cảm ơn Anh. Ngày mai đi học gặp lại nghe.
- Không đâu, Anh muốn Đan Hạ đi chơi với Anh chiều nay.
- Sao được?
- Từ lúc mấy đứa Trang, Hương, Hạnh không đi chơi chung với tụi
mình như xưa, Anh buồn lắm. Anh muốn Hạ đi chơi với Anh tối hôm nay.
Nhìn chén chè trong tay, Hạ ngập ngừng hứa:
- Được rồi. Anh đến Hạ khoảng năm giờ chiều, nhưng kêu Hạ nho nhỏ
thôi.
Đặt chén chè trên chiếc bàn học, Hạ chạy thật nhanh qua cái vườn cây
để vào nhà nội.
- Dạ, thưa bà nội gọi con.
Uy nghiêm trong cái ghế sa lông, bà nội hỏi:
- Con mô kêu mi rứa?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.